“Rầm rầm...” Tiếng xe từ xa vọng đến, Quân Dao lập tức đứng thẳng lưng, dòng tai lắng nghe, tiếng xe càng ngày càng gần, là một đoàn xe. Cô vui mừng chạy về phía cổng, ấn nút mở cổng.
Vệ sĩ thấy thế hốt hoảng chạy theo, “Thiếu phu nhân, đợi đã.”
Một vệ sĩ khác nhìn từ camera quan sát, ra dấu Với vệ sĩ đang chạy theo Quân Dao, người đó mới
yên tâm đứng lại.
Quân Dao đứng ở cổng, nhìn đoàn xe đang đi đến gần, trái tim càng bồn chồn, lo lắng, nhưng cũng vui mừng vì cuối cùng anh đã về rồi.
Chiếc xe đầu tiên dừng lại trước cổng, người trên xe bước xuống, chân anh dài, chỉ vài bước đã đến bên cô, ôm lấy Quần Dao.
“Sao em lại ra đây, có chuyện gì?” Cố Tư Bạch lo lắng hỏi.
Quân Dao nhìn anh từ trên xuống dưới, bàn tay nhỏ bé của cô sờ khắp người anh, không thấy vết thương thì trái tim treo lơ lửng của cô mới được đặt xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt rưng rưng vì mừng rỡ, ôm chầm lấy anh.
“Anh không sao là tốt rồi. Em lo quá.” Cô nức nở khe khẽ.
Cố Tư Bạch cũng siết chặt tay, ôm cô vào lòng, rồi anh nhẹ đẩy cô ra, hơi nhíu mày, “Sao áo em ướt thế này?”
“Em... chắc là do sương...”
Anh càng cau mày chặt, “Em dầm sương cả đêm? Nhỡ bị cảm thì sao?”
“Không có, em mới đi ra đây một lúc thôi, thật đấy” Ánh mắt cô như cún con vô tội nhìn anh.
Lông mày Cố Tư Bạch lúc này mới giãn ra một chút. “Mau vào nhà thay đồ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809311/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.