Hoắc Thiên Phong giận dữ hung hăng trút giận lên cơ thể mảnh mai của Từ Mạn Nhu.
Rất lâu, rất lâu sau, hắn mới thỏa mãn rời khỏi cô, đi vào phòng tắm. Từ Mạn Nhu nằm trên sàn nhà lạnh như băng, ánh mắt cô nhìn xuống cổ tay mảnh mai đang để trên đất của mình.
Một giọt nước mắt lạnh lẽo chầm chậm rời khỏi hốc mắt, lăn dài trên má rồi rơi xuống nền nhà.
Từ Mạn Nhu đột nhiên bật cười, tiếng cười rất khẽ, chứa đựng muôn vàn chua chát, cay đắng, bất lực cùng căm phẫn.
Sau khi Hoắc Thiên Phong tắm xong, hắn nhìn thấy Từ Mạn Nhu nằm trên nền đất, liền đi tới, bế cô đặt lên giường, kéo chăn đắp cho cô. Ánh mắt hắn dừng lại trên bờ môi bị cắn sưng tấy, rách một vệt dài của cô.
“Em vẫn muốn ương bướng như vậy? Tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút, sẽ tốt hơn”
Nói rồi hắn rời đi, sang căn phòng bên cạnh. Sau khi cánh cửa đóng lại, Từ Mạn Nhu không kìm chế nổi nữa, cô bật khóc. Suốt mấy tháng qua bị giam cầm ở đây, cô như một hình nộm vô hồn, ngày ngày ngồi bên cửa sổ nhìn mặt trời mọc rồi lặn, dường như là một vòng lặp vô tận.
Nhưng tối nay, Hoắc Thiên Phong đã kéo cô ra khỏi vòng lặp trống rỗng vô hồn đó, nhắc cô nhớ về hoàn cảnh bi thảm hiện giờ của cô.
Từ Mạn Nhu chân trần bước xuống giường, cầm chiếc ly uống nước đi vào nhà tắm. Cô không mặc quần áo, cơ thể yểu điệu xinh đẹp như nữ thần, nhưng ánh mắt ngập tràn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809295/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.