Hoắc Thiên Phong lúc này giơ tay với chai
LA
rượu trên bàn, rót vào ly cho Từ Mạn Nhu khiến cô hơi giật mình.
“Cảm ơn Hoắc tổng, không cần đâu, hôm nay tôi uống đủ rồi, nếu Hoắc tống không có hứng thú uống rượu cùng thì tôi xin phép đi ngủ trước đây”.
“Bây giờ tôi mới có hứng thú” Hoắc Thiên Phong nói, giọng hắn nhàn nhạt, lành lạnh, nghe không ra cảm xúc trong đó.
Hắn đưa tay ra dấu bảo cô uống ly rượu hắn vừa rót, Từ Mạn Nhu cụp mi mắt. Lông mi cổ dài và dày như một chiếc quạt nhỏ in bóng xuống gò má. Những ngón tay mảnh mai tinh tế của Từ Mạn Nhu hơi run lên. Cô hít một hơn thật sâu, Cố gắng kìm chế cảm xúc của mình, đưa tay cầm lấy ly rượu.
Cô mỉm cười, nói, “Hoắc tổng, mời!”
Mặc dù đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng giọng cô vẫn run lên nhè nhẹ, giống như chiếc lá bị gió lay động.
Hoắc Thiên Phong nhếch khóe môi mỏng lạnh lùng, cũng đưa tay cầm lấy ly rượu, chạm vào thành ly của cô, một âm thanh thanh thúy khẽ vang
lên.
Từ Mạn Nhu nhìn chằm chằm chất rượu đỏ sóng sánh trong ly, cô đột nhiên nở nụ cười, nụ cười từ từ hé, rồi nở rộ như một đóa hoa đỏ rực giữa tuyết trắng, đẹp đến chói mắt, vẻ đẹp vừa
AL
rực rỡ kiêu hãnh vừa thê lương kì lạ.
Rồi cô đưa ly rượu lên môi, nhắm mắt, ngửa đầu, không chút do dự ngửa ly uống xuống.
“Choang!”
Âm thanh ly thủy tinh rơi xuống sàn nhà vang lên chói tai, khiến Từ Mạn Nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809281/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.