Nghĩ như thế, Quân Dao thấy thoải mái hơn nhiều, cũng không còn xao động vì câu nói của người đàn ông kia nữa. Cô tiếp tục nhấm nháp ly nước cam, im lặng đợi Cố Tư Bạch làm xong việc, rồi họ sẽ cùng về nhà, cùng ăn tối, cùng đi ngủ. Sáng ngày mai lại cùng đi làm. Cuộc sống yên bình như thế chẳng phải tuyệt lắm sao?
Tuy tuổi còn trẻ, nhưng cuộc sống của cô đã trải qua đủ giông bão rồi, bây giờ cô chỉ muốn sống một cuộc đời yên bình, vui vẻ bên người
-
mình yêu, thế là đủ.
Tại một nơi khác, Từ Mạn Nhu đang vui vẻ ngồi bên hồ nước. Hai hôm nay Hoắc Thiên Phong đi Mạn La nên cuộc sống của cô thoải mái hơn hẳn. Nhất là ngày hôm qua vừa được đi thăm bé An và về thăm mẹ Từ cùng các bé khác, nên Từ Mạn Nhu vô cùng vui vẻ.
Cô mặc một chiếc váy hai dây ngắn đến đầu gối màu lam, bắp chân trần buông trong làn nước. Cô vung vẩy chân tạo thành những vòng xoáy nước nho nhỏ, hồn nhiên chơi một mình như một đứa trẻ nhỏ.
Từ Mạn Nhu đang chơi một mình vui vẻ thì có tiếng xe đi vào biệt thự, cô giật mình ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng ảm đạm đi không ít. Bởi có biết chủ nhân của chiếc xe ấy là ai.
Chỉ một lát sau chiếc xe dừng lại, một đôi chân thon dài bước xuống khỏi xe. Hoắc Thiên Phong tháo kính râm, nhìn Từ Mạn Nhu rồi đưa tay vẫy cô.
“Qua đây”
Từ Mạn Nhu xụ mặt, mất cả vui, nhưng dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809276/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.