*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Tư Bạch siết chặt bàn tay nhăn nheo, già nua của bà, ánh mắt cậu thiếu niên mười ba tuổi vô cùng kiên định, “Bà yên tâm, cháu sẽ thay bà chăm sóc em ấy, sẽ không để ai bắt nạt em ấy đâu!”
Bà mỉm cười, ánh mắt vốn đục ngầu nay sáng lên, gương mặt tràn ngập hạnh phúc, “Cảm ơn cháu... Tư Bạch...”
Đó cũng là lần cuối cùng Cố Tư Bạch được nói chuyện, được gặp bà, bởi bà đi ngay sau đó chừng một tiếng. Bà chẳng còn người thân nào ngoài Quân Dao, mà cô bé còn quá nhỏ, Quân Khải khi ấy đang đi công tác nước ngoài, cũng chẳng còn ai tới chăm sóc hay tổ chức lễ tang cho bà. Cố Tư Bạch cho người sắp xếp mai táng cho bà cụ.
Rất khuya cậu mới trở về nhà. Cậu liếc nhìn căn nhà bên cạnh đèn điện tối thui, nơi ấy từng có hai bà cháu rất hiền lành, rất vui vẻ sinh sống. Cậu nhìn căn nhà của mình, đột nhiên cảm thấy nó mênh mông, lạnh lẽo vô cùng.
Cố Tư Bạch nằm dài trên sô pha, nhìn lên trần nhà, nước mắt cậu ứa ra, cậu thiếu niên cứng cỏi, luôn điềm tĩnh như người trưởng thành bây giờ khi sống một mình trong căn nhà rộng thênh thang này mới có thể cảm nhận được tất cả mất mát, nỗi đau của mình.
Bà ấy không phải người thân của cậu, nhưng lại vô cùng thân thiết. Cô bé kia không phải em gái cậu, nhưng thậm chí còn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809248/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.