Đến nhà Quân Khải, Quân Dao hơi chần chừ, thú thực cô vẫn không thoải mái khi phải gặp Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh, bọn họ quá phiền phức, luôn cho rằng bản thân mình là nhất, họ đã quen bắt nạt có nhiều năm, tính cách ấy đã ăn vào máu rồi, một sớm một chiều khó mà thay đổi được.
Cố Tư Bạch vươn tay ôm cô vào lòng, mỉm cười, “Thỏ con nhát gan đang nghĩ gì thế?”
Cái tên này đúng là đi guốc trong bụng cô mà, Quân Dao bĩu môi, “Ai bảo em nhát gan chứ, chẳng qua em không thích phiền phức thôi.
Anh mỉm cười, tiếng cười trầm khàn, quyến rũ, “Lên đó một lát rồi về, anh đưa em đi ăn đồ ngon.”
Hai mắt Quân Dạo lập tức sáng lên, “Đi ăn lẩu cay và đồ nướng nhé”
Khuôn mặt đẹp trai của ai kia lại nhăn tít lại, “Ăn bít tết?”.
“Không, em không thích đồ tây. Mấy nhà hàng năm sau đó chỉ hào nhoáng thôi, chứ ăn uống áp lực lắm, không thoải mái chút nào. Em thích mấy quán bình dân hơn.”
Mặc dù cô xuất thân cũng là gia đình khá giả, nhưng từ nhỏ đã không có tiền tiêu vặt, lại suốt ngày phải làm việc nhà, nên với cô mà nói, được ăn xiên que, đồ nướng, lẩu cay... đã là tuyệt lắm rồi, cảm giác tự do, vui vẻ hơn hẳn ăn cơm ở Quân gia, mỗi bữa cơm đều áp lực muốn chết.
CỐ Tư Bạch gãi gãi mũi, hơi hối hận vì vừa rồi lỡ lời nói sẽ dẫn cô đi ăn, “Hay mình về ăn đồ Tiểu Hoa nấu, dù sau rau, thịt cũng đều do người làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809238/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.