“Vậy giờ ông đang ở đâu?” Trương Như Ngọc muốn phát điên, tại sao lão già này đột nhiên đổi tính đổi nết như vậy chứ.
“Tôi đang ở bệnh viện.” “Bệnh viện? Ông lại bị làm sao?”
“Không sao, một hai hôm nữa khỏe tối sẽ đi đầu thú, bà đừng tìm tôi nữa, vô ích.” Nói rồi. Quân Khải mệt mỏi cúp máy. Ông ấy không thể dùng cái chết để đền tội thì sẽ để pháp luật trừng trị thích đáng tội lỗi của bản thân.
Phía bên kia, khi thấy Quấn Khải cúp máy ngang, Trương Như Ngọc phát điên, siết chặt điện thoại trong tay.
“Mẹ, cha nói sao?” Quân Tú Anh ngồi bên cạnh, lập tức hỏi.
“Nói cái gì mà nói.” Trương Như Ngọc cáu gắt. “Ông ta nói sẽ tự đi đầu thú, lão già này điên rồi.”
Quân Tú Anh nghe như sét đánh ngang tai. Cô ta sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại được.
“Đều tại mẹ đó, con đã nói rồi, đừng có gây sự với con nhỏ Quân Dao đó làm gì, chúng ta đã đủ thảm rồi. Giờ mẹ xem, nếu ông ấy đi tự thú thì sự việc vỡ lở, mẹ con mình đi tù là cái chắc. Con mới có mười tám tuổi, còn chưa sống đủ, con không muốn như thế đâu.” Cô ta khóc lóc ầm ĩ, náo loạn cả lên.
Trương Như Ngọc cau mày, đập tay xuống bàn, “Đủ rồi, đừng có ầm ĩ nữa. Mày tưởng mẹ mày muốn thế à? Mày đi mà tìm lão già chết tiệt đó mà nói lý”.
Quân Tú Anh lau nước mặt, còn một cọng cỏ cô ta cũng sẽ cố bám, không thể để chết chìm được, cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809210/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.