“Con... đỡ... rồi...” Quân Dao nói nhỏ, cổ họng cô vẫn còn bị tổn thương do hít phải quá nhiều khói, nên nói chuyện rất khó khăn.
“Con mệt thì nghỉ ngơi đi, không cần nói đâu, cha qua nhìn xem tình hình của con thế nào thôi.”
Từ nhỏ Quân Khải đã ít quan tâm tới cô, hai cha con chưa từng trò chuyện nhiều bao giờ nên bây giờ không khí có phần lúng túng, ngượng ngập.
“Vậy cha về đây, con nghỉ ngơi đi, hôm khác cha lại qua”.
Quân Khải chống gậy quay ra, Quân Dao nhìn theo bóng ông ấy, trong lòng không khỏi thầm thở dài, đúng là cô không còn quá ghét bỏ, nhưng tình cảm giữa cô và ông ấy quả thực quá nhạt nhẽo, không được như những người khác. Nhưng ngày tháng còn dài, ngoại trừ Cố Tư Bạch, cô cũng chỉ còn ông ấy là người thân, cô cũng muốn dần dần có thể buông bỏ được oán niệm trong lòng, sống với oán niệm thực sự mệt mỏi vô cùng.
Cố Tư Bạch ở bên chăm sóc cô rất cẩn thận, thuốc men và điều kiện trị liệu cũng tốt nhất, nên chỉ vài ngày sau cô đã khỏe lên nhiều, chỉ riêng chỗ vết thương ở chân vẫn phải băng bó và ngồi xe lăn, chưa đứng lên đi được.Vết nứt ở xương sườn cũng đang tự hồi phục rất tốt.
Cố Tư Bạch chạm vào làn da mềm mại của cô, nơi ấy vẫn còn những dấu bầm xanh tím mờ mờ.
Anh xót xa thoa thuốc cho cô, nói.
“Dao Dao, ở bên anh em phải chịu khổ, chịu thiệt nhiều quá, còn nguy hiểm nữa. Là anh vô dụng không bảo vệ tốt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809196/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.