Chương trước
Chương sau
Hai tên đàn em đảo mắt nhìn nhau, cố gắng nép sau lưng tên đầu trọc, bọn chúng vẫn muốn sống, không cần người bồi táng. 
Có tiếng lá cây loạt soạt vang lên, cả ba mở cờ trong bụng, nhưng đều cố tỏ ra không có chuyện gì, khuôn mặt sắt đen lại, hằm hằm nhìn về phía cửa. 
Một lát sau, có người chầm chậm đi đến. 
Người này cao hơn mét tám, dáng người cao lớn, đôi chân dài, mặc vest màu ghi xám, dáng người lịch lãm nhưng toát ra vẻ lạnh lẽo, chết chóc. 
“Đầu trọc, dạo này cũng mạnh miệng nhỉ?” 
Tên đầu trọc kinh ngạc nhìn người vừa đi đến, lắp bắp. 
“Hoắc... Hoắc tổng!” “Thế nào? Muốn uy hiếp tôi?” 
Tên đầu trọc vừa sợ vừa giận, “Hoắc tổng, anh tính làm cái gì vậy hả? Xưa nay anh nổi tiếng sóng phẳng, tại sao lần này lại hại chúng tôi?”. 
“Vì sao?” Kẻ được gọi là Hoắc tổng kia nhếch môi cười. “Vì tao không cần con hàng này, cũng không cần chúng mày”. 
Hắn vừa dứt lời, một tiếng “bụp” vang lên sắc nhọn, một viên đạn ghim giữa trán tên đầu trọc, mắt hắn mở trừng trừng như thể không tin nổi, nặng nề ngã xuống đất. Hai tên đàn em hoảng hốt 
giơ súng về phía Hoắc tổng, nhưng còn chưa kịp ngắm bắn đã trúng hai viên đạn, lần lượt ngã lăn ra. 
Quân Dao không được tên đầu trọc kéo dậy khiến cô cũng ngã sụp xuống đất, cả người đau đớn đến chết đi sống lại, bắp chân không ngừng tuôn máu. Cô nằm đó, nặng nhọc hít thở, mỗi hơi thở đau muốn xé tung lồng ngực ra. 
Người đàn ông chậm rãi bước về phía cô, ngồi xuống, một tay đưa qua nâng cằm cô lên, ngắm nhìn. 
“Đau đớn mà cũng xinh đẹp thế này? Nhưng người đàn bà của Cố Tư Bạch sao có thể chết dễ dàng như thế? Tôi muốn cô càng đau đớn hơn!” 
Hắn ta nói ra những lời tàn nhẫn như thế một cách vô cùng nhẹ nhàng, giống như thể đang bàn luận chuyện thời tiết.. 
Quân Dao yếu ớt mở mắt nhìn hắn, tầm mắt cô cứ nhòe đi, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhập nhòe như ẩn như hiện, đầu óc quay cuồng, càng cố càng mờ dần, không nhìn rõ nổi. 
Kẻ kia buông tay ra, để Quân Dao thoi thóp nằm trên đất, hắn đứng dậy, lau tay vào chiếc khăn lụa trắng, sau đó vắt khăn ngay bên cạnh mặt Quân Dao, nhàn nhạt buông lại một câu “Châm lửa!” rồi sải bước rời đi. 
Một tên đàn em mặc đồ đen đổ xăng xung quanh căn nhà gỗ, sau đó châm lửa. Xăng bắt lửa, chẳng mấy đã cháy đùng đùng. 
Quân Dao nhìn ngọn lửa bên ngoài nhà gỗ, khói khiến cô ho sặc sụa, lồng ngực như muốn rách ra. Bên chân bị thương giờ đau đến mức không còn cảm giác gì. Cô nhìn ra phía ngoài, nước mắt trào ra. 
“Tư Bạch, nếu có kiếp sau cho em được gặp lại anh!”. 
Nói rồi trước mắt Quân Dao mờ đi, cô chìm vào màn đêm thăm thẳm. 
Lúc chiếc xe dừng lại, căn nhà gỗ đang cháy rừng rực. Xe chưa kịp dừng hẳn Cố Tư Bạch đã đẩy cửa xe lao xuống, anh chạy ào vào. 
“Thiếu gia, cẩn thận.” Ngũ hổ vội vàng chạy theo anh. 
Khói bụi mù mịt vây kín căn nhà, Cố Tư Bạch khó khăn lắm mới đi được vào nhà, nhưng khói dày đặc, anh không nhìn thấy gì.Anh cúi người, bò sát mặt đất, vừa đưa tay lần tìm. 
Bỗng bàn tay anh chạm phải một người, trái tim Cố Tư Bạch nảy lên, anh nắm lấy người đó, 
nhưng bàn tay thô to đó chứng tỏ đấy là đàn ông. CỐ Tự Bạch vội vàng tìm tiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.