Quân Dao chần chừ một chút rồi ngồi xuống, dù sao CỐ Tư Bạch cũng đang bị thương nặng, nếu chẳng may anh muốn giở trò gì, cô cũng đối phó được. Huống hồ nhiệm vụ của cô là chăm sóc anh, đó không chỉ là nhiệm vụ đơn thuần, mà còn là tự do nửa đời sau của cô nữa đấy.  
Nhìn thấy Quân Dao rón rén ngồi ở góc giường, CỐ Tư Bạch cong khóe môi, anh với tay tắt đèn bàn, giọng nói trầm ấm vang lên.  
“Đi ngủ thôi.”  
Quân Dao thấp thỏm nằm ngay đơ như khúc gỗ, không dám nhúc nhích. Phía bên kia Cố Tư Bạch cũng nằm thắng người, giữa hai người là một khoảng rộng mênh mông.  
Một lúc sau, nghe thấy hơi thở đều đều, nhè nhẹ của Cố Tư Bạch, Quân Dao mới thở phào nhẹ nhõm, thả lòng người, dần dần chìm vào giấc ngủ.  
Sáng sớm hôm sau.  
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi làm Quân Dao giật mình bật dậy, cô đã quen dậy sớm để chăm sóc CỐ Tư Bạch rồi.  
“Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút đi.”  
Quân Dao đang mơ màng ngái ngủ, nghe thấy vậy liền gật gù, nằm xuống. Nhưng mấy giây sau, khi thần trí đã dần thanh tỉnh, cô đột nhiên giật bắn mình, mở trừng  
mắt.  
Rõ ràng hôm qua cô một góc giường, Cố Tư Bạch một góc giường, vậy mà tại sao sáng nay tỉnh dậy lại thấy cô đã lăn đến bên góc giường của Cố Tư Bạch rồi, lại còn rúc vào lòng người ta, gối đầu lên tay người ta ngủ nữa chứ?  
Quân Dao hận không thể cắn lưỡi chết ngay lập tức. Mặt cô đỏ đến tận mang tai, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-gia-dung-gia-vo-nua/809126/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.