Mùa đông cuối cùng cũng đã tới, dạo gần đây cô luôn dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho Cố Tư Vũ. Tính tình của anh cũng dần trở nên ôn hoà hơn, cô và anh không còn cãi vã nhiều như trước nữa.
Cũng đã đến đông rồi, tâm trạng của Tạ Tranh càng trở nên lạnh buốt. Cô không biết ba mẹ mình đang sống như thế nào ở Thành Đô. Từ khi biết từng tích của họ, cô vẫn chưa thể xin phép Cố Tư Vũ ngày nghỉ để đến xem tình hình của họ ra sao. Cứ ngồi ngây ngốc nhìn ra phía cửa kính trong suốt.
Cố Tư Vũ tuy làm việc ở trong phòng nhưng từ khoảng cách của anh nhìn ra vẫn có thể quan sát được cô đang là gì. Tại sao nhìn vẻ mặt của cô có vẻ như đang suy tư điều gì đó?
Còn đang ngây ngốc thì chuông điện thoại bỗng reo lên. Tạ Tranh nhìn lướt qua màn hình thấy hiện lên dòng chữ "Anh Nam Phong" cô liền bắt máy
"Em nghe"
"Tạ Tranh có chuyện xảy ra rồi...Tạ Lăng Thần đã bắt xe đến Thành Đô rồi"
"Sao?" Tạ Tranh đứng bật dậy la lê một tiếng.
"Hình như em ấy tìm được địa chỉ của bác trai bác gái nên đã đến tìm họ rồi"
Tạ Tranh dường như mất hết sự bình tĩnh cô gấp gáp nói
"Nhưng tại sao nó lại biết được?"
"Anh cũng không rõ nữa!"
"Bây giờ em sẽ lập tức đi tìm nó..."
"Bây giờ em đang ở đâu anh qua đón em...dù sao cũng nên để anh đi cùng cho toàn"
"Dạ được ạ! Em đang ở Hoành Lục" Nói đoạn Tạ Tranh liền cúp máy sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-cung-chieu-vat-nho/1246787/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.