Từng mảnh nhỏ kí ức trước đây đều hiện về trong tâm trí Tạ Tranh, cô thẫn thờ hướng mắt về sân bóng rổ mà không để ý rằng Cố Tư Vũ đã dừng lại từ lâu cho đến khi gương mặt xanh xao của cô đập vào lồng ngực anh thì mới kịp thức tỉnh.
"A...xin lỗi"
Cố Tư Vũ cúi đầu khẽ quan sát khuôn mặt cô tưởng như anh đang cố gắng xem xét xem cô có phản ứng gì khi đến nơi này không?
"Có suy nghĩ gì không?"
Suy nghĩ? Đầu Tạ Tranh vang lên tiếng nổ lớn, cô biết anh đang muốn nói đến suy nghĩ gì vì chính cô cũng đã hồi tưởng lại khi ấy. Chính tại cái sân bóng rổ này cô đã mất nụ hôn đầu cho anh. Ánh mắt mơ màng hơi lay động, hàng mi cong vuốt tựa như cánh bướm khẽ chớp, giọng nói cũng đã trở nên ấp úng từ bao giờ.
"Suy nghĩ gì cơ chứ?"
Cố Tư Vũ trầm tư vài giây, ý cười bên môi bỗng hiện lên sau đó anh thản nhiên khoanh tay trước ngực nhìn cô thấp giọng nói
"Em biết rõ ý của tôi cơ mà? Chẳng phải đây chính là nơi tôi và em hôn nhau lần đầu tiên sao?"
Tạ Tranh không nghĩ đến việc anh sẽ trực tiếp nhắc lại chuyện này nên càng kinh ngạc hơn, ngay cả nhìn đối diện anh cô cũng không dám phải né sang chỗ khác. Trái tim vừa bị ai đó khơi dậy có chút đau nhưng rồi cô cũng nhanh chóng giấu đi cảm xúc hiện tại của mình mà mạnh mẽ nói
"Vậy sao? Tôi lại không nhớ lắm...có lẽ là quá lâu rồi!"
Sao? Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-cung-chieu-vat-nho/1246765/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.