"Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Cố Tư Vũ trầm ngâm đưa mắt sang cô, nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Tôi chỉ muốn nhớ lại chút kỉ niệm xưa cũ!"
Sao? Anh điên rồi...anh có phải đang thử thách tính kiên nhẫn của cô không? Tuy hiểu rõ hàm ý trong câu nói ấy song cô vẫn biết rõ rằng anh đang khơi dậy chuyện trước đây. Lồng ngực hô hấp khó khăn, Tạ Tranh phải giữ vững tinh thần lắm mới không bỏ trốn đi. Cô biết rõ anh đang trả thù cô, bắt cô phải ghi nhớ lại mọi chuyện, dù vậy cô vẫn không có cách nào phủ nhận được bởi lẽ trước đây người rời đi chính là cô!
Cố Tư Vũ hơi chau mày lại, anh nhếch mép cười sau đó đi vào bên trong trường, hôm nay là ngày nghỉ nên trong trường rất vắng. Dãy nhà vẫn như trước chỉ có điều nó đã bị phai mòn theo thời gian. Sân trường vẫn vậy đi mãi mới tới nơi! Cố Tư Vũ bước từng bước chân trên mặt sân, đi tới đâu thì lòng anh lại trở nên nặng trĩu tới đó! Tạ Tranh cũng chẳng khá hơn là bao cô chỉ biết im lặng cúi đầu đi theo sau anh, trái tim cô cũng chợt co thắt lại khi nhìn về phía sân bóng rổ!
...
Tháng 10 năm 2012
"Quân Dao cậu kéo tớ đến đây làm gì?" Tạ Tranh một tay bị kéo, gương mặt hoảng loạn đến khó hiểu.
Hạ Quân Dao mặt mày hớn hở cô lúc này mới chịu buông tay Tạ Tranh ra sau đó nói
"Tranh Tranh chẳng phải cậu nói sẽ có cơ hội khác sao? Lần này chính là cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-cung-chieu-vat-nho/1246762/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.