"Tư Vũ anh hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh em dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra chứ?"
"Đương nhiên rồi...anh không ở cạnh em thì ở bên cạnh ai?"
...
Tạ Tranh giật mình tỉnh dậy, nhìn lên đồng hồ đã 3 giờ sáng. Cô tại sao cứ mãi mơ đến những đoạn kí ức đó? Chẳng phải cô nên quên chúng sao?
Mái tóc ngang vai buông xõa, dáng người yêu kiều ngồi co đầu gối lại. Có lẽ chỉ có mình cô là chịu đau khổ dày vò? Bởi lẽ Cố Tư Vũ vốn đã quên cô rồi...bên cạnh anh ấy có rất nhiều phụ nữ xung quanh nên tại sao phải hành hạ cô như vậy chứ?
Rốt cục là tại sao lại để cô gặp lại anh? Dưới màn đêm lạnh lẽo, ánh đèn trong phòng cũng không làm ấm được nỗi lòng của cô. Bất giác một giọt nước mắt khẽ rơi xuống mà ngay cả cô cũng không hề biết tại sao?
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn và sáng chiếu rọi vào bên trong căn phòng nhỏ như xuyên thấu tâm hồn cô. Tạ Tranh bức rức bước xuống giường ra ngoài cửa sổ đứng cho vơi bớt đi tâm trạng nặng nề của mình. Nhưng có lẽ cô quá xem thường bản thân, càng yên tĩnh bao nhiêu thì quá khứ ấy lại ùa về bấy nhiêu! vừa nhớ loại khoảnh khắc giữa anh và cô con tim vốn khép kín nay như bị ai đó bới móc ra khó chịu vô cùng.
Chẳng biết cô đã đứng đó được bao lâu chỉ khi bình minh dần ló dạng, cô mới thất thần chuẩn bị đi làm thêm.
***
Công việc thường ngày của Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thieu-cung-chieu-vat-nho/1246758/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.