🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- - Anh thích là em.

- - Anh thích chính là con người của em.

Hai câu nói này liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Kim Hề.

Mãi đến khi bước vào nhà, phải mất một lúc lâu sau cảm giác ấy mới biến mất.

Dì bảo mẫu hiền hòa lấy dép ra cho cô thay, gương mặt ngập tràn hạnh phúc, "Mời thiếu phu nhân thay dép."

Kim Hề vừa ngước lên đã đờ ra, sau đó khẽ nói, "Dì đừng gọi con thế mà."

Bảo mẫu, "Vâng."

Dừng lại vài giây, bà lại nói, "Quần áo của thiếu phu nhân đã được đưa lên phòng rồi ạ."

"..."

Kim Hề đổi dép, ngẩng đầu nhìn Hạ Tư Hành. Gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt quấn quýt bám theo anh, song nơi đáy mắt không mang theo vẻ quyến rũ như ngày thường mà chỉ toàn là sự khó hiểu, "Rốt cuộc là sao thế này?"

Hạ Tư Hành bình tĩnh đáp, "Chính là thế đó."

Kim Hề, "Em thành thiếu phu nhân từ khi nào thế?"

"Bạn gái anh chẳng phải là thiếu phu nhân sao?"

"..."

"Em không thích à?"

Cô nghiêng đầu lườm anh, mặt không đổi sắc, ánh mắt lại như muốn nói, anh nghĩ sao?

Nhưng anh chẳng nhận ra ẩn ý của cô như ngày xưa, hoặc có lẽ anh đã hiểu, nếu không sao anh lại nói, "Em thích thì tốt rồi."

Phong cách trang trí của biệt thự Hạ gia vẫn là phong cách retro kiểu Mỹ, từ phần tường, trần nhà, mặt tường sau TV đều lấy màu trắng làm chủ đạo, sofa và các vật dụng trong nhà được thiết kế bằng gỗ hồ đào. Nhìn tổng thể, đây là sự kết hợp giữa nét đẹp sang trọng nhẹ nhàng lấy cảm hứng từ phong cách Âu Mỹ, lãng mạn, thanh lịch nhưng cũng không kém phần nhẹ nhàng.

Khí chất công tử của Hạ Tư Hành lại cực kỳ phù hợp với căn nhà này.

Anh là con cưng của trời trong giới thượng lưu, mỗi một hành động, mỗi một cử chỉ đều mang theo vẻ kiêu ngạo.

Anh lướt từ phía sau đến bên cạnh cô, cụp mắt xuống, đuôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ âm u lạnh lẽo, cực kỳ nguy hiểm, "Không thích cũng vô dụng thôi, sớm muộn gì em cũng phải làm quen với xưng hô này."

Dứt lời, anh bỏ lại cô một mình, đi thẳng vào trong phòng.

Kim Hề nhìn theo bóng lưng anh, lại nhìn chỗ mình đang đứng hiện giờ, buộc phải chấp nhận một sự thật, người trước mặt cô đã không còn là anh bạn trai mặc cô sai tới sai lui như đang ở nhà, cũng không phải là bác sĩ Hạ phục vụ cho bệnh viện nữa.

Ở đây, anh chỉ có một thân phận duy nhất, chính là Hạ đại thiếu gia nghiễm nhiên nhận lấy tất cả sự ngưỡng mộ của mọi người.

Mà cô... giờ đây đã trở thành Hạ thiếu phu nhân?

Lời bông đùa muốn làm phu nhân nhà giàu trước đây của cô thoắt cái đã thành hiện rồi.

"Kim Hề?"

"... Kim Hề?"

Gọi mấy lần liền, Kim Hề mới hồi hồn, ngoan ngoãn đáp lại, "Dì Vu."

Vu Tố thân thiết vẫy tay với cô, "Mau lên đây, dì đã cho người dọn dẹp lại phòng cho con rồi, con xem đã hài lòng chưa?"

Kim Hề vội đi theo bà.

Phòng của Kim Hề nằm kế bên phòng Hạ Tư Hành, có mấy lần Vu Tố không nỡ để cô về nên đã giữ cô ngủ lại, cũng chính là căn phòng này.

Phòng không đổi, nhưng sofa và đồ trang trí bên trong đã được thay đổi hoàn toàn.

Trên tường treo một bức ảnh, đó là ảnh cô biểu diễn trên sân khấu cách đây mấy năm được nhiếp ảnh gia lưu lại. Cô nhón một chân, chân kia hơi cong gối, chiếc váy ba lê màu trắng bay bổng giữa không trung. Cô giơ hai tay lên cao, mấy ngón tay trắng muốt nổi bần bật trên sân khấu mờ tối, tựa như những đốm máu nằm giữa trời tuyết trắng xóa, rực rỡ, mê hoặc, khơi gợi dục vọng trong nội tâm của con người.

Vu Tố đưa cô vào phòng rồi rời đi, nói rằng bà xuống lầu làm đồ ăn cho cô.

Kim Hề ngồi bên giường, lấy điện thoại tìm kiếm tên loài hoa có nhiều cánh xếp chồng lên nhau, màu sắc thay đổi từ trắng đến hồng từ ngoài vào trong.

- - Ballet tuyết*.

*Có vẻ như hoa này tác giả tự nghĩ ra, mình search mà không thấy:((

Cô có thể cảm nhận được tấm lòng của Vu Tố trong từng ngóc ngách của căn phòng.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bất chợt khép lại.

Cô vừa quay đầu đã trông thấy Hạ Tư Hành đưa tay đỡ cửa, nhàn nhã nhìn cô, "Thích không?"

Kim Hề, "Cực thích luôn."

Nhưng đổi lại chỉ nhận được tiếng cười gằn của anh, "Em đúng là thích thật nhỉ."

Kim Hề khó hiểu.

"Phân phòng ngủ là sao?"

Ngơ ra vài giây, cô mỉm cười, "Em là bệnh nhân, phải tĩnh dưỡng chứ."

Hạ Tư Hành, "Tướng ngủ của anh rất đẹp."

Kim Hề, "Nhưng tướng ngủ của em xấu lắm."

Hạ Tư Hành, "Anh không ngại."

Kim Hề khép mắt, lướt nhìn anh từ trên xuống dưới, cuối cùng rút ra kết luận, "Em bỗng thấy ở đây cũng tốt, phân phòng ngủ gì đó cũng tốt nốt."

Hạ Tư Hành không nói không rằng, xoay người bỏ đi không chút lưu tình.

Trước khi đi, anh còn ga lăng đóng cửa lại.

Nhưng...

Cánh cửa vang lên một tiếng rầm chát chúa, cả căn phòng như chấn động theo.

...

Cuộc sống của Kim Hề ở Hạ gia có thể miêu tả bằng ba từ ngắn gọn.

Thanh tịnh, nhàn nhã, sung sướng.

Khi Mạnh Ninh biết được cuộc sống hiện giờ của cô, cô nàng gato đến ê cả răng, gửi lời mời gọi video.

"Để mình xem thử Hạ gia giàu nhất Nam Thành trông như thế nào."

Kim Hề dở khóc dở cười.

Mạnh Ninh, "Cậu đang ở đâu mà toàn hoa là hoa thế?"

Kim Hề, "Trong nhà ấm."

Mạnh Ninh, "Ở nhà ấm ngắm hoa hả?"

Kim Hề, "Uống trà chiều."

Nghe thế, Mạnh Ninh thở dài thườn thượt, "Hâm mộ cậu quá đi mất, cuối tuần có thể nhàn nhã dùng trà chiều, cậu biết mình làm gì không? Mình phải đi dạy Cello cho thằng nhóc nghịch ngợm kia."

Nói tới đây, Kim Hề chợt nhớ ra chuyện Mạnh Ninh làm gia sư dạy Cello cho Giang Du Đinh, bèn hỏi, "Tiểu Giang không ngoan hả?"

Khóe môi Mạnh Ninh giần giật, "Cái từ "ngoan" này có dính dáng đến thằng cu đó sao?"

Kim Hề câm nín.

Mạnh Ninh đau đầu, "Mỗi lần dạy học, thằng nhóc đều hỏi mình vài câu, hôm qua thì hỏi mình có bạn trai chưa, ẻm bảo ẻm có một ông anh siêu đẹp trai, định giới thiệu cho mình."

Kim Hề, "Ồ? Rồi giới thiệu chưa?"

Mạnh Ninh phủ nhận ngay, "Đương nhiên là không rồi, mình nói với thằng cu ấy là, mình không thích trong nhà có hai anh em."

Kim Hề, "Cậu còn có yêu cầu này sao?"

"Lừa thằng cu ấy thôi, nếu mình là là chị dâu của nó, chẳng phải mình sẽ phải dạy đàn miễn phí sao? Hề Hề, cậu thấy chưa, đàn ông chẳng có ai tốt lành cả, mới tí tuổi đầu mà đã biết lừa tiền con gái nhà người ta rồi."

Kim Hề cười phá lên.

Sau đó, hai người tám thêm vài câu, nghe giọng Mạnh Ninh vẫn chưa muốn cúp điện thoại.

"Kim Hề."

"Sao?"

Mạnh Ninh muốn nói lại thôi, do dự hồi lâu lại nói, "Hôm qua mình đến Giang gia có gặp ba cậu. Ông ấy biết mình và cậu làm chung vũ đoàn, hơn nữa là nhờ cậu giới thiệu mình đến Giang gia làm gia sư, nên ông ấy hỏi thăm mình vài câu về cậu."

Kim Hề đổi sắc, ý cười đã vơi đi, "Ông ấy hỏi cậu cái gì?"

Mạnh Ninh, "Thì hỏi mình vài câu bình thường thôi, mấy chuyện ở vũ đoàn... Mình đều trả lời hết, nhưng mà..."

"Cậu nói đi."

"Sao cậu bị bệnh lại không về nhà?"

Kim Hề cụp mắt.

Mạnh Ninh không biết rõ tình huống nhà cô, đứng ở góc độ của mình thì cô nàng không hiểu vì sao Kim Hề bệnh mà lại không chịu về nhà.

Càng nghĩ thì chỉ thấy có một lý do duy nhất.

"Quan hệ giữa cậu và người nhà không tốt sao?"

"Ừm." Kim Hề thừa nhận, "Hôm xuất viện mình có cãi nhau với mẹ."

"À..."

Chuyện nhà của người ta, Mạnh Ninh là người ngoài nên không tiện tìm hiểu quá sâu.

Cô nàng vội vàng kết thúc chủ đề này, "Vậy sau này mình sẽ chú ý một chút, cái miệng này của mình trừ lúc ăn ra thì giữ mồm giữ miệng cũng kín lắm."

"Ừm, cám ơn cậu nhé Ninh Ninh."

Cúp điện thoại, Kim Hề bình thản nằm trên ghế, ngắm nhìn ánh hoàng hôn qua khung cửa sổ.

Suy nghĩ bắt đầu trở nên ngổn ngang.

Trong cuộc đời cô, Kim Nguyên Phong cũng không hẳn là một người ba tốt.

Ông bận rộn công việc, bận ra ngoài tiếp khách. Khi còn nhỏ, nhận thức về ba đều từ ông bà ngoại và mẹ cô kể lại. Về sau sự nghiệp của ông ngày một phát triển, thỉnh thoảng rảnh rỗi sẽ về nhà thăm cô, mỗi lần về ông đều sẽ mang theo búp bê barbie mà Kim Hề thích nhất.

Trong một khoảng thời gian dài, Kim Hề rất thích Kim Nguyên Phong.

Trong mắt cô, tuy ba bận rộn, nhưng rất rộng rãi với cô, cô muốn gì ông cũng sẽ đáp ứng vô điều kiện.

Kim Nguyên Phong chính là người ba điển hình của Trung Quốc.

Đồng hành cùng cô?

Thấu hiểu?

Biết cách dạy dỗ?

... Rất hiếm.

Cái mà ông có thể cho con cái vẫn mãi là tiền bạc.

Trong mắt ông, chỉ cần ông cho cô thật nhiều tiền, cho cô điều kiện kinh tế tốt nhất, vậy là ông đã trở thành một ông bố thành công.

Nhưng ông luôn tự hào khoe Kim Hề với tất cả mọi người.

Nào là "Kim Hề nhà tôi giỏi thế nào."

Nào là "Con gái tôi ngoan lắm, con gái tôi tri kỷ lắm."

Kim Hề lại thấy chẳng sao cả, dù sao ông vẫn yêu cô, bấy nhiêu đó là đủ rồi.

Thật ra đến bây giờ, Kim Hề chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của Kim Nguyên Phong dành cho mình.

Ba con hai người vốn không liên lạc nhiều, khi đi học, mỗi lần gọi về nhà, Kim Hề đều gọi cho Thẩm Nhã Nguyệt, lúc không liên lạc được với bà, cô mới tìm Kim Nguyên Phong. Nội dung cũng rất khô khan, trò chuyện chưa đầy một phút thì đã cúp máy.

Nhưng kể từ khi có Kim Yến, Kim Nguyên Phong thường xuyên gọi điện cho cô hơn.

Ông sợ Kim Hề nghĩ nhiều, mỗi lần nói chuyện điện thoại với Kim Hề xong đều sẽ gửi một tin, "Ba mãi yêu con gái."

Nghĩ đến đây, Kim Hề mở điện thoại, bấm vào khung chat với Kim Nguyên Phong.

Cô lướt từ dưới lên mấy chục trang liền đều là câu này của Kim Nguyên Phong.

Nhưng Kim Hề không trả lời lại.

Nói cô nhẫn tâm cũng được, vô tình cô cũng nhận.

Nhưng gương vỡ thì khó lành, nước đã đổ thì không thể hốt lại được.

Cô đưa tay lướt màn hình, cuối cùng dừng lại tại tin nhắn mới nhất.

Là vào ngày hôm qua.

Có lẽ sau khi gặp Mạnh Ninh ở Giang gia, ông vừa nhớ vừa lo cho cô nên đã gửi tin nhắn.

Ông hỏi, [Hôm trước ba đến bệnh viện hỏi thăm thì con đã xuất viện, nhưng ba sang chỗ con ở thì không gặp con, con đang ở đâu thế?]

[Ba lo cho con lắm, nghe điện thoại ba được không con?]

[Nhắn tin cho ba một tin thôi cũng được.]

Hay tin cô nằm viện, Kim Nguyên Phong có gọi vài cuộc cho cô, nhưng Kim Hề không bắt máy.

Hôm đó trong phòng bệnh, cô và Thẩm Nhã Nguyệt đã cãi nhau một trận long trời, lần này cô thấy chẳng thể nào hàn gắn được nữa. Hai mẹ con đã tới bước này, ai cũng có lỗi.

Thẩm Nhã Nguyệt có lỗi.

Cô cũng có lỗi.

Nhưng Kim Hề lại không muốn cúi đầu.

Cô là thiên nga đen kiêu ngạo cố chấp, sẽ không bao giờ thỏa hiệp nhận sai.

Cũng chính vì thế mà cô không nghe điện thoại của Kim Nguyên Phong. Cô sợ nghe ba chất vấn vì sao lại cãi nhau với mẹ, sợ ba mắng mình...

Song cũng không thể trốn tránh mãi được, giao tiếp cần có vẫn nên có.

Kim Hề thở dài, gõ chữ nhắn lại cho Kim Nguyên Phong.

Kim Hề, [Bây giờ con tốt lắm, ba đừng lo cho con.]

...

Lúc nhận được tin nhắn của Kim Hề, Kim Nguyên Phong đang chơi golf cùng với Hạ Thành và mấy ông bạn thân ở sân golf.

Điện thoại bỗng "ting" lên một tiếng.

Ông mở ra xem, hớn hở ra mặt, vui đến độ ném cả gậy golf.

Hạ Thành vừa tung một cú đánh khá đẹp, đang định khoe với bạn hiền, vừa quay đầu lại thấy Kim Nguyên Phong nhìn điện thoại cười tủm tỉm đến là vui.

"Xem gì mà vui thế?" Ông tò mò, rồi lại trách móc, "Vừa nãy ông có thấy cú swing đẩy bóng của tôi không?"

"Ây, không thấy không thấy! Xem ông cả trưa rồi, nhạt nhẽo."

"Lão già này có ý gì đấy?"

"Kim Hề nhà tôi gửi tin nhắn cho tôi đấy." Kim Nguyên Phong vui vẻ như em bé được cho kẹo, thích thú cầm điện thoại không rời, khoe với Hạ Thành, "Con bé trả lời tin nhắn của tôi đấy!"

Trong tích tắc, tâm trạng của Hạ Thành trở nên khó nói.

Giang Vĩnh Nghiệp đứng bên cạnh vui vẻ cất giọng hâm mộ, "Đúng là có con gái sướng thật, biết gửi tin nhắn cho mình. Nào giống tôi, có hai thằng con trai, thằng nhỏ thì suốt ngày kiếm chuyện, tôi nhìn mà chỉ muốn vứt nó đi! Thằng lớn thì càng khỏi nói, lần trước tôi còn thấy nó cài Wechat của tôi sang chế độ miễn làm phiền!"

Nhắc tới chuyện này, Giang Vĩnh Nghiệp giận đến mức chẳng muốn đánh golf nữa, quay lại ngồi xuống ghế.

Ông nhấp một ngụm trà, bắt đầu liệt kê một loạt tội của Giang Trạch Châu.

"Cài tôi sang chế độ miễn làm phiền bị tôi phát hiện, vậy mà nó còn không chịu gỡ ra!"

"Tôi mới nói vài câu mà nó đã trốn mất tăm, mấy tháng rồi không về nhà!"

"Lớn già đầu rồi mà còn chưa có bạn gái, ngoại trừ vài đồng tiền bẩn thì nó còn gì nữa đâu? Chỉ cần nó có được một nửa đẹp trai của tôi hồi trẻ thì bây giờ đâu đến nỗi không tìm được bạn gái?"

"Nết đã xấu, mà người lại càng xấu hơn, càng không biết lấy tiền dụ dỗ vài cô xinh đẹp."

"Sao chẳng có cô nào vừa xinh vừa mù ưng nó nhỉ?"

Cuối cùng, ông đảo mắt một vòng, ánh mắt rơi xuống Kim Nguyên Phong đang vui vẻ cầm điện thoại.

Giang Vĩnh Nghiệp hắng giọng, "Ông Kim này."

Kim Nguyên Phong, "Sao?"

Giang Vĩnh Nghiệp, "Kim Hề nhà ông có bạn trai chưa? Nếu chưa thì ông xem thử con trai tôi thế nào?"

"Chẳng ra làm sao cả?"

"Chẳng ra làm sao cả?"

Hai giọng nói một trước một sau vang lên.

Giang Vĩnh Nghiệp cau mày, thẹn quá hóa giận trừng Hạ Thành, "Tôi hỏi con gái nhà ông ấy mắc mớ gì tới ông? Chẳng lẽ ông cũng ưng Kim Hề, muốn để con bé làm con dâu nhà ông?"

Hạ Thành buông gậy, khẽ cười, "Đúng là tôi có ý đó đấy, hai nhà chúng ta thân càng thêm thân, không biết ý ông thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.