Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300
Chương sau
“Weibo làm sao cơ?” Tu Nhan ven sợi tóc mai dính ở bên miệng ra sau tai, không mấy để tâm: “Lại là bọn antifan của tôi à?” “3Cứ để mặc cho bọn họ gây sự đi, cũng đều phải ngày một ngày hai.” Đến cả Tạ Mạn Vũ và Thương Diệu Chi cũng còn có antifan.1 Cô ta dùng thân phận Tu Đại tiểu thư tiến vào giới giải trí, vốn đã nhận nhiều lời chỉ trích, người ghét cô ta đâu có ít. 9Nhưng phần lớn đều là dạng không ăn được nho thì chê nho chua, cô ta hoàn toàn không quan tâm. “Antifan gây sự?” Nghe thấy 3vậy, anh Trần tức đến bật cười: “Tu Đại tiểu thư, nếu không phải phòng quan hệ công chúng của công ty kịp thời chuẩn bị, thì đừng n8ói là antifan, mà đến người qua đường cũng muốn úp sọt cô đấy!” Lúc này Tu Nhan mới thu nụ cười của mình lại: “Có chuyện gì?” Cô ta không quan tâm đến hảo cảm của người qua đường cho lắm. Dù sao thì cô ta cũng xuất thân là idol, dựa vào sự nâng đỡ của người hâm mộ. Người qua đường cùng lắm thì nói được một câu khen cô ta xinh đẹp, chứ đâu có mở ví ra cho cô ta đâu. Nhưng đúng là duyên người qua đường của cô ta đã sụt giảm một lần, chính là lần trước khi cô ta bị đuổi ra khỏi trại huấn luyện. Vốn dĩ cô ta cũng chẳng muốn làm gì Doanh Tử Khâm. Một đứa quê mùa không có bối cảnh gì, còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Doanh, thì đừng nói là có sức uy h.i.ế.p gì đối với cô ta, mà đến tên cũng không xứng được nhắc đến cùng lúc với cô ta ấy chứ. Tu Vũ mới thật sự là người khiến cô ta phải e dè. Nhưng bởi vì Doanh Tử Khâm làm cô ta mất hết mặt mũi, khiến cô ta không nuốt trôi được cục tức này, kiểu gì cũng phải tính chuyện báo thù. Tuy Tu Nhan mới bước vào giới giải trí được hơn một năm, nhưng cô ta cũng rất hiểu những chiêu trò trong giới. Trắng cũng có thể bị đổi thành đen, cho dù cuối cùng có thanh minh, thì cũng không xóa được vết đen. “Bài này là cô bảo fan lớn của mình đang có phải không?” Anh Trần vứt điện thoại cho cô ta: “Cô chưa làm rõ sự tình đăng một đoạn ghi hình đã qua chỉnh sửa là muốn làm gì hả?” Tu Nhan nghe đoạn mở đầu là biết ngay có chuyện gì rồi. Cô ta cau mày, nhận lấy điện thoại mở ra xem. Là một tấm ảnh chụp màn hình, người chụp màn hình còn cố tình dùng bút đỏ khoanh tên của người đăng bài vào. Mà tên tài khoản này thì chỉ có người hâm mộ của Tu Nhan, Tu Nhan kéo lên trên, mới nhìn thấy toàn bộ nội dung của bài đăng này. “@Anh Tám Nội Bộ V: Mọi người cùng đến bình phẩm xem fan của chị đại tiểu thư nhà giàu nào đó nực cười đến mức nào, trung ương đã đăng bài nói là trừ bạo an dân rồi, mà sao dàn harem của chị vẫn đứa nào đứa nấy gắn lên cái mác đau lòng cho chị đại tiểu thư, đi công kích thánh học chân chính của người ta thế?” Bên dưới còn có hai tấm ảnh chụp màn hình khác. Một cái là bài đăng của thông tấn xã thanh niên, cái còn lại là ảnh chụp màn hình bằng hạt search. No. 9 #Doanh Tử Khâm, trừ bạo an dân# No. 17 #Doanh Tử Khâm, đánh người vào bệnh viện# Hai dòng hashtag này đặt cạnh nhau, không khác gì một củ vả cực mạnh vào mặt Tu Nhan. Nhất là phần bình luận của cư dân mạng ở bên dưới. “Tao cười õi, trí khôn của fan chị này chắc âm hết rồi nhỉ?” “Cố ý hắt nước bẩn vào Doanh thần thì cũng thôi đi, nhưng có thể làm ơn hắt nước trước khi chân tướng xuất hiện có được không? Có biết là khi tạo đọc xong bài của thông tấn xã thanh niên rồi mới lướt đến chỗ chúng mày, cảm thấy chúng mày như kiểu trò đùa của tạo hóa ấy.” “Xin hỏi vị đại tiểu thư nhà giàu Tu Nhan này, ngoài gia thể thì còn có chỗ nào so được với Doanh thần không? Nhan sắc ả? Ôi dồi ôi.” Ánh mắt của Tu Nhan lập tức thay đổi. Anh Trần nhìn dáng vẻ của cô ta, thì biết là cô ta đã đọc xong, liên tục lắc đầu: “Cô có biết là suýt chút nữa thì cô không thể ở lại trong cái giới giải trí này rồi không?” “Sao có thể thanh minh nhanh như vậy được?” Tu Nhan không dám xem tiếp nữa, cô ta cố gắng kìm nén giọng nói đã hơi run lên của mình: “Mới được một tiếng đồng hồ!” Cho dù là ê kíp quan hệ công chúng mạnh đến mức nào thì cũng không thể phản ứng với tốc độ nhanh như thế được. Doanh Tử Khâm là một người bình thường, còn không hiểu biết về giới giải trí, làm thế nào mà làm được vậy? “Cô tưởng là thanh minh thật chắc?” Anh Trần thở dài: “Cô có biết không? Các fan của cô vừa mới đăng clip lên chưa đầy hai mươi phút đã bị xóa sạch rồi, thậm chí còn chưa gây được sóng gió gì.” “Phần lớn cư dân mạng đều chưa nhìn thấy điểm xấu của cô ta mà chỉ nhìn thấy người ta được biểu dương thôi, không phải là cô tưởng thủ đoạn của mình đã thành công rồi đấy chứ?” Nghe đến đây, cuối cùng Tu Nhan cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa: “Không thể có chuyện đó được!” “Không biết là có thể hay không, thì chuyện cũng đã xảy ra rồi.” Anh Trần đóng máy tính lại: “Cô đừng xem thường người bình thường, bây giờ cư dân mạng càng thích những người bình thường có thực lực lại biết khiêm nhường.” Anh ta dặn dò thêm một câu: “Sau này tránh xa Doanh Tử Khâm ra, không thì cô lật xe lúc nào cũng không biết đâu.” Tu Nhan mím môi: “Chuyện này có ảnh hưởng gì đến tôi…” “Công ty đã kịp thời bảo fandom lên tiếng tố cáo mấy đứa fan kia là anti rồi.” Anh Trần nói: “Bảo bọn nó là anti giả dạng fan do nhà đối thủ cử đến, nhưng hảo cảm người qua đường của cô vẫn bị sụt giảm một chút, cho nên cô nhất định phải mau chóng nghĩ cách cứu vãn danh tiếng của mình đi.” Tu Nhan lúc này mới thở phào, lại mỉm cười: “Kỳ nghỉ đông sẽ bắt đầu quay “Thanh Xuân 202”, đến lúc đó tôi đi làm thêm chút việc từ thiện.” Anh Trần không nói gì, gật gật đầu. Tu Nhan bấm móng tay vào lòng bàn tay, tâm trạng không sao ổn định lại được. Nhưng cuối cùng cô ta cũng ý thức được một chuyện, đó là Doanh Tử Khâm không đơn giản, bằng không sẽ không thể phát giác và phản kích nhanh như vậy được. Xem ra nếu cô ta muốn đổi phó với Tu Vũ, thì chỉ có thể ra tay với chính bản thân Tu Vũ thôi. Tu Nhan cụp mí mắt xuống, che đậy cảm xúc bên trong. Chuyện ở trên mạng hoàn toàn không ảnh hưởng đến Doanh Tử Khâm. Cô nghỉ ngơi mười mấy ngày, cuối cùng cô cũng được sống những tháng ngày dưỡng lão đúng như ý nguyện của mình. Các thành viên của nhà Đệ Ngũ ở nhà tổ cũng không ra ngoài mua rau mua thịt, bởi vì bọn họ nuôi bò và ngựa ở trong sân nhà, còn trồng rất nhiều rau. Phong thủy dưỡng người, Doanh Tử Khâm cảm thấy da dẻ mình gần đây cũng tốt lên nhiều. Nhưng cuộc sống dưỡng lão an nhàn này rất nhanh đã kết thúc. Sau khi cơ thể đã hoàn toàn hấp thu dược tính của sâm Linh Bảo, bản nguyên cũng hồi phục rất tốt, điều này có nghĩa là đã đến lúc cô phải quay về thành phố Hộ rồi. Rời khỏi thành phố Hộ lâu như thế, tuy mỗi ngày cô đều gọi video call cho Ôn Phong Miên và ông cụ Chung, nhưng hai người vẫn rất lo lắng cho cô. Hơn nữa, thông tấn xã thanh niên thật sự mang cờ tuyên dương tới tặng. Cờ tuyên dương được đưa tới nhà họ Ôn, đúng lúc ông cụ Chung cũng ở đó, ông mừng rỡ ngắm nghía lá cờ cả nửa ngày. “Bác Chung thích thì mang về đi ạ” Ôn Phong Miên cười nói: “Nơi này nhỏ, cũng không tiện treo.” “Vậy được, vậy được.” Ông cụ Chung cũng không từ chối: “Tôi sẽ treo ở thư phòng, ngày nào cũng có thể nhìn thấy.” Ông chỉ hận không thể thông báo cho cả thế giới biết rằng, cháu ngoại của ông rất tài giỏi, còn biết dũng cảm đứng lên vì chính nghĩa. Nghĩ đến đây, ông cụ Chung lại không yên tâm gửi cho Doanh Tử Khâm một tin nhắn qua WeChat. “Tử Khâm, về sau nếu lại đụng phải loại chuyện này thì con gái con đứa như cháu vẫn nên chạy đi thì tốt hơn.” Phía bên kia nhanh chóng trả lời. “Ông ngoại yên tâm, nếu về sau còn gặp phải chuyện thể này, cháu nhất định sẽ ra tay nhẹ hơn.” Ông cụ Chung: “…” Thất sách, thất sách. Suýt nữa thì ông quên mất là cháu ngoại của ông thật sự có thể một địch mười. Ông nên lo cho kẻ bị đánh thì đúng hơn. Ông cụ Chung cất lá cờ tuyên dương đi, rời khỏi nhà họ Ôn, lại đặc biệt ghé qua nhà họ Phó, khoe khoang với ông cụ Phó một hồi. Ông cụ Phó nheo mắt nằm trên ghế bập bênh, vừa nghe vừa liên tục gật gù. Được vậy thì tốt, cô cháu dâu mà ông chẩm có thân thủ không tồi, vậy sau này có thể quản được thằng bảy nhà ông rồi. Mắt nhìn người của ông quả nhiên rất tinh tường. Tất nhiên, ông cụ Phó vẫn chưa nói suy nghĩ này của mình ra. “Lão Phó, gần đây có phải tinh thần của ông không tốt lắm không?” Ông cụ Chung nhìn sắc mặt của ông bạn, nghi ngờ: “Lần trước ông đánh cờ với tôi, đang đánh dở quay sang thì đã thấy ngủ mất rồi.” “Già rồi ai chả thế, mà cũng đâu ai muốn ra vào bệnh viện mãi, dù sao cũng không có chuyện gì.” Ông cụ Phó không mấy để tâm: “Tôi đầu được như ông, tuổi thọ cao mà loa phường vẫn còn to lắm.” “Huyên thuyên.” Ông cụ Chung bừng bừng tức giận: “Loa phường của ông đây mà to thật, thì hồi ấy có đứa dám trộm đồ ăn vặt của ông đây chắc.” Hiểm thấy là lần này ông cụ Phó lại không đầu khẩu với ông bạn già, mà ngược lại còn cười: “Tôi hoài niệm ngày xưa thật đấy.” “Cho ông này, hôm nay tôi hào phóng một lần, đây là gói trà cháu ngoại tôi cho tôi đấy.” Ông cụ Chung cau mày, lôi ra một cái gói từ trong túi áo: “Có tác dụng tăng cường sức khỏe đấy, ông pha uống mỗi ngày, rồi buổi sáng theo tôi đi đánh Thái Cực Quyền.” Ông cụ Phó liếc mắt nhìn, rồi nhận lấy. Cố Diệp Phi Ông không dám nói là gói trà này tôi cũng có. Sợ nói ra rồi thì ông cụ Chung sẽ đuổi đánh ông mất. “Được rồi, tôi chỉ đến khoe với ông tí thôi.” Ông cụ Chung cuộn lá cờ tuyên dương lại: “Nếu ông buồn ngủ thì đi ngủ đi, tối về nhà trước đây.” Ông cụ Phó gật đầu, lại nằm xuống ghế bập bênh. Ông cụ Chung kéo cửa đi ra ngoài, thì vừa hay đụng phải Phó Minh Thành định đi vào. Ông không thèm nhìn Phó Minh Thành lấy một cái đã đi thẳng. Phó Minh Thành bước vào phòng, vừa mở miệng gọi một tiếng “bố”, đã thấy ông cụ Phó nhắm mắt lại, ngủ mất rồi. Ông ta chỉ đành nuốt xuống những lời phía sau, lại rời khỏi phòng ngủ của ông cụ, đóng cửa lại. Thế nhưng sau khi Phó Minh Thành rời đi, người ông ta tưởng đã ngủ say lại mở mắt ra, ông cụ Phó không hề có vẻ gì là buồn ngủ. Ông cụ Phó yên lặng nằm trên ghế bập bênh một lúc, rồi mới chậm rãi đứng dậy, đi đến trước bàn sách. Ông kéo ngăn bàn, lấy ra một bản di chúc mà sáng nay mới sửa lại.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300
Chương sau