Chương trước
Chương sau
Vào thế kỷ trước, khoa học kỹ thuật của nước Hoa vẫn luôn tụt hậu so với thế giới, căn bản không thể so sánh được

với những nước phát triển.

Về lĩnh vực học thuật cũng vậy.

Cho nên đã có không ít người ra nước ngoài tìm tòi học hỏi, đợi đến khi học thành tài rồi sẽ quay trở về1 dựng xây

đất nước.

Nhưng từ sau khi bước vào thế kỷ 21, sức mạnh tổng hợp của nước Hoa đã tăng lên nhanh chóng, nhất là ở phương

diện ngu9ồn nhân lực chất lượng cao.

Năm ngoái, trong tất cả các cuộc thi toán học, sinh học, hóa học, công nghệ thông tin, tất cả các thành viên c3ủa đội

học sinh do nước Hoa cử đi đều đạt huy chương vàng, điểm số toàn đoàn cũng đứng hạng nhất.

Nhưng ngoài ba người Đằng Vận Mộng ra th8ì những học sinh đoạt giải khác đều đã vào đại học, nên không thể

tiếp tục tham gia JSC.

Nhất là khi bảng xếp hạng tổng của ISC ngày đầu tiên, người đứng đầu khu vực nước Hoa

mới vừa vặn chen chân được vào tốp 10,

Điều này khiến người của những quốc gia từng bị đè đầu cưỡi cổ đều xôn xao cả lên.

Trên mạng, những bình luận khó coi càng lúc càng nhiều.

“Đã báo mà, ISC không chỉ thi lý thuyết mà còn kiểm tra trình độ thực hành của học sinh nữa, em họ tôi hôm nay

bốc phải một đề mô hình thực nghiệm, về mặt thực tiễn thì các học sinh của nước Hoa đúng là kém xa chúng ta.”

“Có biết người đứng đầu bảng tổng ISC là ai không? Là nhân tài năm nay trường Ylang mới chiêu mộ được, có cô

bé ở đây thì vị trí đứng đầu này không thể lọt vào tay người khác được.”

“Tôi nhớ là mấy bạn dẫn đầu của nhóm giành huy chương vàng năm ngoái của nước Hoa đều đã vào đại học cả rồi

nhỉ? Chậc chậc, tiếc thật, xem ra lứa học sinh mới này của nước Hoa không ổn rồi.” “Đừng nói là có thể sáng lập

nên một đỉnh cao huy hoàng mới hay không, giờ có làm mất mặt hay không mới là vấn đề ấy chứ, cử đi hỏi xem,

nếu không phải hội đồng giám khảo chia cho mấy suất thì nước Hoa sẽ có được mấy người dựa vào thực lực mà

tiến vào vòng chung kết của ISC? [Cười mỉm chi]

Không ai có thể nhẫn nhịn được sự khiêu khích cấp thế giới này.

Tuy phần lớn người dân trong nước đều không truy cập được vào các trang mạng quốc tế, nhưng cũng có không ít

người dân nước Hoa đang sinh sống ở nước ngoài.

Người dân các nước thảo luận chuyện này rất sôi nổi phần lớn đều có ý hạ thấp nước Hoa

Chẳng mấy chốc đã có một ông anh nóng tính phải bật mic.

“Mẹ nó! Một đám ngu ngốc chỉ biết khịa tới khóa lui,

ông đây đếch thèm dùng tiếng của chúng mày để chửi nhau với chúng mày nhé, cứ đợi mà xem, không đến ba

ngày nữa, đừng nói là tốp 3 bảng tổng mà đến hạng nhất bảng tổng cũng chắc chắn sẽ đổi người!”

Những dòng bình luận này rất nhanh đã bị nhấn chìm trong những lời mỉa mai của số đông.

Vốn dĩ trong nước cũng không có động tĩnh gì, cho đến khi những bình luận ở trang web quốc tế này bị chụp lại

đăng lên Weibo.

Kèm thêm những tuyên truyền không tốt từ bên ngoài, có người đã trèo tường nhảy sang phe đối

phương.

Sức nóng của ISC lại vì sự khiêu khích này mà nâng lên một tầm cao mới.

Cho dù là người không quan tâm gì đến học thuật, cũng đều biết đến cuộc thi học thuật cấp quốc tế này.

Chỉ trong một đêm, mà số người đăng ký thi ở khu vực ISC nước Hoa đạt đến con số 900.000 cực khủng bố.

Con số này thậm chí còn lớn hơn tổng số thí sinh của các nước lớn ở châu Âu cộng lại.

Trước nay chưa từng có cuộc

thi quốc tế nào có số người đăng ký thi lớn như thế.

Chỉ có điều ISC hạn chế chỉ cho học sinh trung học tham gia,

bằng không số người e là sẽ càng nhiều.

Ngày hôm sau.



Trong bữa sáng, những thành viên đang tham gia trại huấn luyện cũng bàn luận về chuyện này.

“Tức c.h.ế.t mất.”

Đằng Vận Mộng rất tức giận: “Phong Việt, chúng ta đăng ký tham gia thi vòng loại ngay bây giờ đi, không phải chỉ

là tốp 3 bảng tổng thôi à? Sao lại không được chứ?”

Hôm qua cô ấy đã dành cả một tiếng đồng hồ để đọc bình luận trên mạng, tức đến hỏi cá đầu.

“Mộng Mộng, cậu bình tĩnh chút đã.” Phong Việt cũng ôm một bụng tức, cậu ta hạ thấp giọng nói: “Chúng ta thật

sự không có hơi sức đầu đi tham gia vòng loại, mục tiêu của chúng ta là vòng thi quốc tế.”

“Dù sao thì chúng ta cũng không giống với trường Ylang và các trường cấp ba nước ngoài khác, đông người thi,

bọn họ có thể cử riêng học sinh đi tham gia vòng loại, nhưng chúng ta thì không.”

Đằng Vận Mộng yên tĩnh trở lại.

Cô ấy không có cách nào phản bác lại luận điểm này.

Tuy trước mắt nước Hoa cũng đã lọt vào tốp đầu thế giới về mảng học thuật, nhưng nhân tài nổi trội lại vô cùng

hiểm.

Giống như trường Ylang, bọn họ có 10 suất đi thẳng đến vòng thi quốc tế của ISC, nhưng vẫn còn thừa đến năm sáu

học sinh xuất chúng.

Những học sinh xuất chúng này không lấy được chỉ tiêu tham gia thẳng vòng thi quốc tế, không có nghĩa là bọn họ

không đủ sức để lấy, mà là vì số lượng chỉ tiêu quá ít.

Với thực lực của bọn họ, cũng chỉ kém hơn Đằng Vận Mộng và Phong Việt một khoảng rất nhỏ.

Trường Ylang để cho những học sinh xuất chúng còn lại này tham dự vòng thi loại, rõ ràng là muốn hạ bệ các

trường trên khắp thế giới.

“Mộng Mộng, đừng sốt ruột.” Phong Việt hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là vòng thi loại thôi

mà, năm tới hẹn gặp ở vòng thi chung kết quốc tế, để bọn họ biết sự lợi hại của nước Hoa.” Với năng lực của Phong

Việt và Đẳng Vận Mộng, nếu đi tham gia vòng loại, có thể giành được vị trí đứng đầu hay không thì chưa chắc, chứ

tốp 5 thì vững vàng.

“Nhưng mà cái người nước Y giành được ngôi đầu bảng tổng, đúng là cũng giỏi thật.” Phong Việt mở Weibo lên,

kiểm tra một lượt xếp hạng trên bảng tổng hiện tại: “Mộng Mộng, bọn mình cũng từng làm đề dạng này, tớ không

nghĩ là mình có thể đạt được nhiều điểm như thế trong ngày thi đầu tiên đầu.”

Trước mắt điểm số của người đứng đầu bảng là thế này:

No.1: Amanda, 134 điểm.

“Điểm của cậu ta lẽ ra phải vào thẳng vòng thi quốc tế mới đúng.” Đằng Vận Mộng uống nước ép, nhíu mày: “Xem

ra đối thủ lần này còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng.” Cô ấy nói rồi, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô gái đang

vừa ngáp vừa bước về phía này.

Đằng Vận Mộng vẫy vẫy tay: “Tử Khâm, bên này.”

Doanh Tử Khâm chậm rãi đi tới, tay đang cầm một cốc sữa, miệng vẫn còn đang ngáp, buồn ngủ đến mức trên

hàng lông mi dài cong vút vẫn còn đọng hơi sương mơ màng.

Cô thấy sắc mặt của Đằng Vận Mộng không tốt lắm thì hỏi: “Làm sao thế?”

Đằng Vận Mộng cũng không nói gì, chỉ thở dài thườn thượt: “Không có gì, tớ rụng nhiều tóc quá thôi.”

Đại diện nhan sắc kiêm trí tuệ của nhóm bọn họ, chắc chắn sẽ không tham gia vòng thi loại đầu.

Nhưng mà Phong Việt nói cũng không sai, vòng thi loại là cái thá gì, đợi đến vòng thi quốc tế năm tới, mới thật sự

là lúc phân cao thấp.

***

Một bên khác.

Tu Nhan lẳng lặng dời mắt, hơi cau mày.

Cô ta đã quan sát Doanh Tử Khâm được mấy ngày.

Cố Diệp Phi



Cũng chính bắt đầu từ cái ngày Doanh Tử Khâm bị cô Mạnh

gọi lên, bắt giải bài tập.

Bình thường nhóm nhỏ có bài tập gì, đều do Phong Việt và Đằng Vận Mộng hoàn thành,

Doanh Tử Khâm chỉ đứng một bên xem.

Tình hình như vậy khiển Tu Nhan không thể không nghi ngờ, có thể là giống như trên hồ sơ đã ghi, Doanh Tử

Khâm chỉ là thỉnh thoảng thông minh một chút thôi.

Cô ta cũng không để tâm đến Doanh Tử Khâm nữa.

Nhưng trong chương trình “Chấp nhận hình phạt của thần học đi!” do đài truyền hình trung ương sản xuất, cô ta

lại bị Doanh Tử Khâm chiếm hết sạch spotlight, thậm chí còn kéo theo một nhóm antifan.

Tu Nhan húp một ngụm cháo, lông mày cau lại càng chặt hơn.

Nữ sinh cùng trường ngồi bên cạnh kéo kéo tay áo cô ta: “Tu Nhan, trước mắt cậu được bao nhiêu điểm rồi?”

Hai người bọn họ cùng học trường quý tộc Văn Đức, mỗi năm học phí lên đến mấy trăm nghìn, ấy là còn chưa bao

gồm tiền đồng phục.

Những học sinh có thể theo học ở đó, không phải rất giàu sang thì cũng là con nhà quyền quý.

Nhưng mà như vậy không hề có nghĩa là bọn họ học hành kém.

Mục Vũ Khê cũng học tại trường này, trong kỳ thi tốt nghiệp cấp 2 năm nay còn giành được thành tích đứng thứ

chín toàn thành phố.

Nữ sinh và Tu Nhan đều là học sinh do trường quý tộc Văn Đức cử tới tham gia huấn luyện, chứ không lấy được

chỉ tiêu tham dự thẳng vòng thi quốc tế cho nên nhất định phải làm đề.

Tu Nhan thu lại nụ cười trên mặt, lạnh nhạt nói: “Hôm qua bận quá, tôi còn chưa làm xong mười cầu cơ bản.”

Trên thực tế, cô ta chỉ làm mỗi đề cơ bản, lại còn sai một câu, tổng cộng chỉ được 9 điểm.

Độ khó của đề cơ bản kém rất xa tiêu chuẩn của cuộc thi, cũng chỉ ngang với trình độ của các đề thi thử bình

thường ở các trường cấp ba trọng điểm, đối với Tu Nhan mà nói thì cũng không hề khó.

Nhưng cô ta đã đặc biệt đẩy lùi lịch trình trong một tháng, kéo theo những thành viên khác trong nhóm cũng

không thể không tạm dừng công việc.

Trong cuộc thi tuyển chọn “Thanh xuân 101” có đến cả trăm người tham gia, cuối cùng chỉ có 9 người lập thành

nhóm.

Tên nhóm là Thời đại thanh xuân.

Nhưng đợt trước bởi vì người đứng thứ chín là Lạc Tử Nguyệt vướng vào một sự kiện đạo nhải nghiêm trọng, còn

đạp lên ảnh hậu quốc tế Tạ Mạn Vũ khiến danh tiếng của Thời đại thanh xuân bị tổn thất rất lớn.

Sau khi Thời đại thanh xuân cho Lạc Tử Nguyệt rút khỏi nhóm, thì hiện giờ nhóm chỉ còn lại tám người.

Từ lâu Tu Nhan đã biết đài truyền hình trung ương muốn làm chương trình này, cho nên mới đến đây, vì để nâng

cao nhiệt độ của mình.

Cô ta là ngôi sao, nhưng cũng là học sinh giỏi.

Con người xưa nay là một loài động vật sống bằng mắt, sẽ vô thức chú ý đến những thứ đẹp đẽ.

Điều duy nhất khiển Tu Nhanh không ngờ tới là Doanh Tử Khâm.

Cô ta ăn cháo xong, lau lau miệng: “Ngày mai tôi không ra ngoài với mọi người nữa, tôi phải đến Hiệp hội Nghệ

thuật Thư pháp nước Hoa một chuyến.” Nữ sinh nghe thấy vậy, trong lòng ngưỡng mộ vô cùng: “Nhan Nhan, vẫn

là cậu giỏi nhất, cậu vừa học giỏi, lại xinh đẹp mà đến thư pháp cũng giỏi nốt.”

Tu Nhan không nói gì, bưng khay rời đi.

Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa chỉ cách trường đại học Đế đô một con phố

Cuối tuần, Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa sẽ đặc biệt trưng bày một vài bức thư họa, để cho du khách thưởng lãm.

Doanh Tử Khâm đến từ mười giờ sáng, cô đi cùng với Thịnh Thanh Đường, đến chỗ hội trường hiện tại của hiệp hội lấy thẻ công tác.

Thịnh Thanh Đường trao cho cô một chức quản lý hờ, bảo cô không cần phải làm việc.

Khi nào rảnh mà có hứng thú, thì có thể tới chỉ dạy cho người mới đôi điều.

“Tiểu thần y, cuối cùng thì tôi cũng kéo được cô đến hiệp hội của chúng tôi rồi.” Thịnh Thanh Đường đắc ý lắm: “Cho cái thằng Berg kia tức c.h.ế.t luôn, cả mụ già Trác Lam Hàm nữa.” Lúc đi ngang qua nhau, Tu Nhan đang đi về phía cửa thì bất chợt sững lại, cô ta ngẩng phắt đầu lên nhìn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.