Nếu như lúc trước cậu ta biết Doanh Tử Khâm là thần y đã cứu mạng Mục Hạc Khanh, cậu ta tuyệt đối không đánh
giá cô bằng ánh mắt đầy thành kiến, lại càng không đẩy cô vào tay Phùng Hoa.
Cậu ta vẫn luôn cho rằng cô không
quyền không thế, bất luận là nhà họ Phùng hay nhà họ Mộng, cô đều không đắc tội nổi.
Bây giờ nhìn lại, thực ra
người không đắc tội nổi lại là cô.
Mục Thừa cũng không để ý đến Mục Thẩm Châu, anh ta đứng trước mặt Mục phu nhân, bắt đầu liên lạc với đội
Nhất Tự.
***
Sáng sớm hôm sau,
Đằng Vận Mộng tỉnh giấc, mơ mơ màng màng xuống nhà ăn dưới lầu.
“Mộng Mộng, mau qua đây.” Thấy cô
xuống, Phong Việt phấn khởi vẫy tay: “Doanh thần về rồi.”
Câu này khiến Đằng Vận Mộng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô ấy khẽ dụi mắt, nhìn thấy Doanh Tử Khâm ngồi bên bàn ăn, đang nhón bánh bao bỏ vào miệng.
Đẳng Vận Mộng tự véo má mình một cái, sau đó kêu lên một tiếng, chạy như bay tới nơi rồi ôm chầm lấy cô gái:
“Tử Khâm, cậu không sao, thật sự tốt quá rồi.”
“Ừ, tôi không sao.” Doanh Tử Khâm vỗ vỗ lưng cô ấy: “Ăn cơm đi.”
Phong Việt lập tức đẩy một đĩa bảnh bao đến trước mặt cô ấy, niềm nở mời: “Tớ mới lấy đó, bảnh bao nhân thịt ở
chỗ này ngon lắm đấy.”
Đằng Vận Mộng còn định hỏi tiếp thì đã bị một cái bánh bao chặn ngay miệng, đành phải im lặng ăn cơm trước.
Đúng lúc này, Tu Nhan cũng tới nhà ăn.
Cô ta đang định đi lấy đồ ăn thì liếc mắt trông thấy cô gái đang cầm một cốc sữa.
Trái tim cô ta bỗng nhiên co thắt lại, nét mặt lộ ra vẻ khó tin.
Lúc ấy Tu Nhan không quay lại, chỉ nói với mấy cậu con trai đi theo là cô ta không thoải mái, sau đó trở về nhà họ
Tu.
Phùng Hoa đã làm rất nhiều lần, luôn quen việc dễ làm nên cô ta cũng yên tâm, không để ý gì đến nữa.
Với lại, gã
còn chơi rất máu, sau khi gã chơi xong thì cơ bản gã đều sẽ phải vào viện.
Nhưng tại sao cô ta lại nhìn thấy Doanh Tử Khâm chẳng sứt mẻ miếng nào ngồi ung dung ở đây?
Dường như cảm nhận được có người đang sửng sốt nhìn mình, cô gái chậm rãi ngẩng đầu, cặp mắt phượng vô
cùng lạnh lẽo.
Cứ thế mặt đối mặt với Tu Nhan.
Tu Nhan chột dạ, lập tức giấu đi vẻ khác thường của bản thân rồi khẽ cười, bước trên đôi giày cao gót đến cửa sổ tự
phục vụ để lấy bữa sáng.
Nhưng cô ta hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị của bữa sáng ngày hôm nay, mới ăn được một miếng cháo, Tu Nhan đã vội vàng rời khỏi nhà ăn.
Cô ta đi vào rừng cây nhỏ, lấy điện thoại ra.
Đương nhiên lúc này Tu Nhan sẽ không gọi điện cho Phùng Hoa, cô ta gọi điện cho quản lý của quán karaoke
Vương Triều.
Những di động của quản lý lại tắt máy.
Tu Nhan cau mày, đành sai người nhà họ Tu đi dò la tin tức.
Năm phút sau, cô ta nhận được tin nhắn.
[Đại tiểu thư, tra được rồi.
Phùng công tử Phùng Hoa và mấy người bạn của anh ta được khiêng ra khỏi quán
karaoke Vương Triều.
Lúc được đưa ra, bọn họ đều hôn mê, trên mặt và trên người còn có máu]
[Hiện tại bọn họ đều đang ở phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Phùng gia chủ phát điên luôn rồi.]
Tu Nhan càng nhíu chặt lông mày.
Chẳng lẽ Doanh Tử Khâm đánh bọn Phùng Hoa thành ra như vậy?
Nhưng một đứa con gái như Doanh Tử Khâm làm sao có sức đánh bại cả đám đàn ông như thế? Cơ mà có phải
Doanh Tử Khâm làm hay không đều chẳng liên quan gì đến cô ta,
Nhưng cũng phải nói Phùng Hoa quả mức vô dụng, ngay cả một đứa con gái cũng không xử lý được.
Tu Nhan thản nhiên nhắn lại một câu ra lệnh.
[Gửi tin nhắn cho Phùng gia chủ, nói với ông ta người khiến con trai ông ta thành ra thế này là Doanh Tử Khâm,
người tham gia trận chung kết ISC quốc tế)
[Tới từ thành phố Hộ, không có hậu thuẫn, cứ việc ra tay.]
***
Lúc nhận được hai tin nhắn ấy, Phùng gia chủ đang nổi trận lôi đình ngay giữa bệnh viện.
Phùng Hoa hôn mê bất tỉnh, các bác sĩ vẫn đang cấp cứu.
Ông ta vừa mới vội vàng chạy tới đây nên chưa được trông thấy tình trạng thương tích của Phùng Hoa ra sao.
Nhưng gã đã vào phòng chăm sóc đặc biệt, chứng tỏ bị thương rất nặng.
Phùng Hoa là con trai độc nhất của ông ta, còn là đứa con hiếm muộn.
Ông ta còn không nỡ đánh mắng mà có người dám ngang ngược đánh con trai ông ta như vậy à?
“Doanh Tử Khâm?” Phùng gia chủ đọc cái tên này thành tiếng, sắc mặt sa sầm: “Bây giờ cử người đến trại huấn luyện ISC, bắt cô ta lại, đầu tiên cứ tháo một cách tay cô ta xuống.”
Lát sau, ông ta lại thay đổi ý định: “Không, bảo cô ta tự qua đây, bây giờ Hoa nhi không biết sống c.h.ế.t thế nào, cô ta phải đến đây chăm sóc nó.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]