sau, Nhị trưởng lão nhíu mày, đứng lên: “Cậu bé không bị bệnh gì, tôi không thể chữa được.”
Ông còn kiểm tra lại mấy lần, kiểm tra đến mức ông sắp nghi ngờ có phải bản thân già rồi nên hoa mắt, tay run
không.
“Ông ơi, hôm qua có một chị đến phẫu thuật cho anh ạ.” Cuối cùng Mục Vũ Khê đã tìm được giọng nói của
bản thân: “Anh đã khỏe rồi.”
Nghe vậy, Mục Hạc Khanh ngẩn người.
Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm híp lại: “Ra ngoài đi.”
Nhị trưởng lão lại nhanh chân đi ra.
Ông dò hỏi: “Vậy tôi có thể về nhà ăn cơm không?”
Phó Quân Thâm không nói gì.
Nhị trưởng lão cười hớn hở, vui mừng đi ra ngoài.
Sau khi đóng cửa phòng bệnh, đôi lông mày vẫn đang nhíu chặt của Mục Hạc Khanh giãn ra: “Là Tiểu Doanh?”
“Ừm.” Phó Quân Thâm cười nhẹ: “Em ấy nói lần này đến Đế đô, người khác nhờ em ấy đến xem bệnh, có điều
không ngờ lại trùng hợp đến vậy.”
“Ta không muốn làm phiền Tiểu Doanh, thể mà con bé lại đến.” Mục Hạc Khanh thở dài.
“Ân tình này không biết
nên báo đáp thế nào?”
Đã cứu mạng ông, lại còn cứu mạng Mục Duy Phong nữa.
“Hửm?” Phó Quân Thâm nhướn mày, vẻ mặt lười biếng, ngữ khí nhàn nhã: “Ông bớt làm phiền em ấy, hẳn là em
ấy sẽ rất vui mừng.”
Mục Hạc Khanh: “…”
Ông tức đến run tay.
Mục Hạc Khanh nhìn cửa phòng bệnh rất lâu, thản nhiên nói: “Đáng tiếc nhà họ Mục của ta lại có người như vậy.”
Ông đang nói đến Mục phu nhân.
Mục phu nhân vừa đến bệnh viện Đế đô là Mục Thừa đã báo cáo với ông.
Ông cũng biết Mục phu nhân đã làm gì.
“Được rồi.” Phó Quân Thâm tựa vào tường, đôi chân dài hơi chùng xuống:
“Ông nhìn nhà họ Tu xem đã mục nát đến mức nào rồi đi.
Giàu không quả năm đời, ông đã mấy trăm đời rồi, Mục
lão, biết đủ đi.”
“Thằng nhóc xấu xa.” Mục Hạc Khanh lại tức đến run tay: “Mau đi đi, ta không muốn nhìn thấy mi nữa.”
Ông thực sự không thể tưởng tượng được sau này liệu có cô gái nào chịu được cải bản tính khó ưa ấy của thằng
nhóc này không.
D Mục Hạc Khanh hừ lạnh một tiếng, rút điện thoại ra gửi tin nhắn cảm ơn cho Doanh Tử Khâm.
***
Doanh Tử Khâm trải qua buổi huấn luyện buổi sáng rất nhẹ nhàng.
Vi Phong Việt và Đằng Vận Mộng luôn giành lấy đề để làm, vừa làm còn vừa giảng cho cô.
Cô không cần động não, động tay, cũng khá ổn.
Còn buổi chiều, khu huấn luyện chào đón một đoàn người.
Tả Lê
nhìn thấy vài người trong đó cầm máy quay liền hỏi: “Mọi người làm gì vậy?” “Đây là phóng viên và quay phim
bên đài truyền hình quốc gia cử đến.” Thầy Mạc nói: “Chuẩn bị làm một chương trình, quay lại quá trình chuẩn bị
của các học sinh, tuyên truyền ISC một chút để nhiều người tham gia hơn.” Vòng tuyển chọn của ISC chính thức
khai mạc vào ngày 15 tháng 9, chỉ cần chưa kết thúc vòng tuyển chọn thì thí sinh vẫn có thể báo danh.
Vì tuyên truyền không đến nơi đến chốn nên số thí sinh nước Hoa đăng ký không nhiều.
Đài truyền hình trung ương muốn làm một chương trình để tuyên truyền cho ISC.
Giáo sư Tả Lê nhíu mày: “Không làm phiền đến học sinh huấn luyện chứ?”
“Không đầu, không đầu.” Thầy Mạc vội vàng xua tay: “Họ ở bên cạnh quay, cũng không hỏi cái gì, nhiều nhất cũng
chỉ có vài tương tác nhỏ thôi, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến các em đâu.”
Nghe đến đây, Tả Lê cũng gật đầu: “Vậy được, bây giờ các em ấy đang huấn luyện, có thể quay.”
Được sự cho phép, phóng viên và thợ quay phim mới vào giảng đường lớn.
Họ vừa quay vừa phát trực tiếp, cuối cùng còn cắt ghép, biên tập thành một chương trình, phát cùng lúc trên toàn
Internet.
Vì không tuyên truyền mạnh mẽ nên người xem trực tiếp không nhiều, có một lượng lớn là fan của Tu Nhan, số còn
lại là dân mạng đến góp vui và những người thực sự có hứng thú với học thuật.
Người phụ trách huấn luyện buổi chiều là cô Mạnh.
Cô đương nhiên cũng nhận được thông báo, biết đài truyền hình trung ương sắp đến quay truyền hình trực tiếp.
Sau khi thợ quay phim chuẩn bị xong, huấn luyện tiếp tục diễn ra.
Cô Mạnh liếc máy quay một cái, mắt híp lại.
Sáng nay cô ta vốn dĩ muốn thử trình độ thực của Doanh Tử Khâm nhưng Đằng Vận Mộng và Phong Việt cứ ngăn
cản, cô ta không thể làm được.
Giờ lại có cơ hội.
Đây là truyền hình trực tiếp, nếu Doanh Tử Khâm tiếp tục để Đăng Vận Mộng và Phong Việt giúp đỡ thì không
được.
Cô Mạnh nhìn về phía cô gái, vẻ mặt rất lạnh nhạt: “Doanh Tử Khâm, em lên giải câu này và giảng cho các bạn xem nào.”
Đồng thời, phóng viên cũng giới thiệu trên truyền hình trực tiếp.
“Bạn Doanh Tử Khâm đến từ trường Trung học Thanh Trí, là một trong những thí sinh được vào thẳng vòng quốc tế của lần ISC này.” Tay Tằng Vận Mộng bắt lấy quần áo của Doanh Tử Khâm, cô ấy rất căng thẳng: “Tử Khâm, câu này.”
“Không sao.” Doanh Tử Khâm vỗ vỗ tay cô ấy, đứng dậy đi lên bảng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]