“Chuyện này chúng tôi cũng đang giải quyết.” Giám đốc Hứa cũng lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: “Sếp không cần
phải lo lắng.” Người đàn ông trung niên còn đang ngơ ngác chưa kịp hoàn hồn, thì cô gái đã rời khỏi phòng họp.
Lúc này Giám đốc Dương mới thở phào một hơi.
Anh ta quay đầu sang, lạnh giọng nói: “Trợ lý của tôi đưa tài liệu cho Chủ tịch Lý, Chủ tịch Lý còn chưa xem đã vứt
rồi, còn vứt vào mặt cô ấy, hôm nay Truyền thông Sơ Quang không hoan nghênh Chủ tịch Lý tới.”
Sau đó anh ta mỉm cười: “Còn về việc sao chép kịch bản, rốt cuộc là ai sao chép của ai, trong lòng Chủ tịch Lý tự
hiểu, nơi này dù sao cũng là nước Hoa, biết là sau lưng các vị có sự hậu thuẫn của Truyền thông Thời Đại, nhưng
muốn Truyền thông Thời Đại nhúng tay vào, e là Chủ tịch Lý hơi tự đề cao bản thân rồi đấy.”
Truyền thông Thời Đại là một công ty giải trí nổi tiếng ở châu u, là một trong tốp 3 của giới giải trí toàn cầu.
Chủ tịch Lý đứng phắt dậy, trên trán ông ta ướt đẫm mồ hôi, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan cố: “Vậy thì để xem đến
lúc đó Truyền thông Sơ Quang các người còn cứng miệng được nữa hay không?”
Ông ta hừ lạnh một tiếng, dẫn theo thuộc hạ rời đi.
***
Lúc này, ở nhà họ Phó.
Chuyện xảy ra sau buổi đấu giá, cho dù cả Phó Dực Hàm và Phó Quân Thâm đều không nói gì nhưng rốt cuộc ông
cụ Phó vẫn biết chuyện.
Cũng bởi vì sau khi ông cụ Phó khỏe lại thì rất thích ra ngoài vận động.
Lúc Tô Nguyễn trốn trong khu rừng nhỏ ở vườn gọi điện mách lẻo với bên nhà họ Tô thì bị ông nghe thấy.
Khi ấy ông không nói gì, nhưng đến khi về phòng lại cho gọi Phó Dực Hàm tới.
Phó Dực Hàm biết sức khỏe của
ông cụ Phó không dễ dàng gì mới hồi phục, nhưng cũng bị bệnh tật giày vò hơn hai mươi năm, chỉ sợ ông lại xảy ra
chuyện gì bất trắc, cho nên anh ta làm gì cũng rất cẩn trọng.
“Ông nội.”
“Đến rồi đấy à.” Ông cụ Phó ngồi trên ghế bập bênh, nhắm mắt dưỡng thần mấy phút rồi mới chậm rãi lên tiếng:
“Thắng cả, cháu xem có muốn đổi vợ không?” (1)
Phó Dực Hàm sửng sốt: “Ông nội?” “Cháu cứ nói đi, có muốn đổi hay không.” Ông cụ Phó thản nhiên: “Không cần
phải cân nhắc đến người ông này, ông biết cháu không thích cô ta, cháu cưới cô ta cũng chỉ vì trách nhiệm.” Là lỗi
của ông, ông vốn tưởng rằng Tô Nguyễn là cháu gái của người bạn cũ lại là con cháu nhà binh, thì chắc cũng không
thể quá kém được.
Nhà họ Tô lại còn ở Đế đô, sau này sẽ có đất cho Phó Quân Thâm phát triển.
ít nhất thì đến khi ông cưỡi hạc về trời,
Phó Quân Thâm cũng còn có nơi để nương tựa.
Nhưng đến cuối cùng, ông lại hại cả hai đứa cháu của mình.
Ông cụ Tô vẫn luôn cảm thấy có lỗi, thấy hổ thẹn với
cháu trai.
Phó Dực Hàm trầm ngâm giây lát, một lúc sau, anh ta mới lên tiếng: “Ông nội, cháu…”
“Được rồi, ông biết quyết định của cháu rồi.” Ông cụ Phó thở dài: “Nếu cháu có được một phần nhẫn tâm của bố
cháu, thì có khi ông lại bớt lo được một chút.”
Ông phất phất tay, ra hiệu cho Phó Dực Hàm lui xuống.
Phó Dực Hàm đặt tay lên cửa, rốt cuộc vẫn nói thêm một câu: “Ông nội, ông yên tâm, cháu sẽ để mắt đến cô ấy,
không để cô ấy xuất hiện trong tầm mắt của Quân Thâm nữa, nếu như cô ấy còn làm ra chuyện
gì thì cháu sẽ ly hôn.” Ông cụ Phó không lên tiếng, mắt ông nhắm lại giống như đã ngủ say.
Đợi Phó Dực Hàm rời
đi, ông mới mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước giá sách.
Ông lấy một khung ảnh từ trên tầng cao nhất xuống.
Vành mắt ông cụ đỏ lên, ông thì thầm: “Hai mươi năm rồi, lại sắp đến cái ngày đó rồi…” Ông cũng đã sống thêm
hai mươi năm.
Ông cụ Phó chăm chú nhìn bức ảnh trong khung kính hồi lâu, dùng khăn lau kính cẩn thận lau chùi, rồi bỏ về chỗ
cũ.
***
Sau khi vào học, giáo trình của lớp 12 rất nặng.
Nhưng nếu có được nền tảng tốt từ lớp 10 và lớp 11, thì lớp 12 sẽ nhẹ nhàng đi nhiều.
Sau khi Chung Tri Vãn thôi học ở Thanh Trí, dựa theo mức độ ủng hộ và thành tích học tập, vị trí lớp trưởng của cô
ta đã rơi vào tay của Doanh Nguyệt Huyên.
Doanh Nguyệt Huyên thu thập ý kiến nguyện vọng của các bạn học trong lớp, đến phòng làm việc nộp cho thầy
Từ.
Cửa phòng làm việc khép hờ, cô ta nhìn thấy bên trong ngoại trừ thầy Từ, còn có cô Đặng và tổ trưởng tổ Vật
lý.
Mấy người đang thảo luận chuyện gì đó
Doanh Nguyệt Huyên không tiến vào mà đứng ở ngoài cửa lắng nghe.
“Danh sách này là do trung ương gửi xuống, Thanh Trí cũng chỉ có một suất.” Người lên tiếng trước tiên là cô
Đặng: “Còn phải so tài với học sinh của các trường công lập lớn ở nước ngoài, độ khó cực kỳ cao, tôi cho rằng ngoài
em Doanh Tử Khâm ra, không có người nào thích hợp hơn cả, cho nên hãy chọn em ấy đi.”
Nghe đến đây, Doanh Nguyệt Huyên chợt nhớ đến cuộc thảo luận lúc trước ở trong lớp.
Nhưng đó không phải là
điều cô ta quan tâm, điều cô ta quan tâm là cái tên thốt ra từ miệng của cô Đặng.
Doanh Tử Khâm.
Doanh Nguyệt Huyên mím môi, không nhịn được nữa, cô ta đánh tiếng rồi bước vào trong.
Ba thầy cô giáo đều quay đầu lại nhìn cô ta.
“Nguyệt Huyên đến rồi đấy à.” Thầy Từ gật đầu cười: “Lần này thành tích thi cử của em tiến bộ hơn rất nhiều so với năm ngoái, đáng được biểu dương.”
“Cảm ơn thầy Từ.” Doanh Nguyệt Huyên đặt tập tài liệu xuống bàn làm việc, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô Đặng.
Cô Đặng bị ánh mắt của cô ta làm cho sững sờ: “Bạn Doanh Nguyệt huyên, có chuyện gì à.”
“Cô Đặng, tính em có gì nói đấy.” Tốc độ nói của Doanh Nguyệt Huyên rất chậm: “Xin hỏi tiêu chuẩn để lựa chọn người tham gia là gì? Cô trực tiếp lựa chọn như vậy có phải là đã ích kỷ lạm quyền rồi hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]