phục: “Đại học Norton bảo vệ người mình rất mạnh đó, mấy người cẩn thận vào, động vào học viên của bọn họ là
bọn họ dám phải người truy sát các người
đó.”
Đại học Norton được mọi người công nhận là cực kỳ bao che cho người nhà.
Từng có một thảm viên IBI tốt nghiệp từ Đại học Norton.
Lúc thảm viên này làm nhiệm vụ ở châu Nam Cực bất
hạnh bị một tên tội phạm xuyên quốc gia sát hại,
Ngay sau khi nhận được thông tin ấy, Đại học Norton đã điều sinh viên khoa Tác chiến vượt qua mấy châu lục, bắt
tên tội phạm xuyên quốc gia kia lại, tự mình đưa tới IBI.
Vậy nên người bình thường không hề biết Đại học Norton không chỉ đứng đầu thế giới trong lĩnh vực học thuật,
sức chiến đấu của họ cũng rất mạnh mẽ.
Thám viên trẻ tuổi có thể kết luận, hiệu trưởng và tầng quản lý cấp cao của
Đại học Norton tuyệt đối là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trên bảng xếp hạng của diễn đàn NOK.
Ngay cả những sinh viên của học viện cấp SS cũng là những tên điên mang sức chiến đấu tột đỉnh.
Phương Chí Thành căn bản không nghe được thám viên trẻ tuổi nói gì, lỗ tai ông ta giờ phút này chỉ nghe thấy
tiếng ong ong.
Phương Nhược Đồng gần đó thì đã khóc tới mức c.h.ế.t đi sống lại.
Cơ thể Phương phu nhân cũng run
rẩy không ngừng.
“Ôi, thôi được rồi, mấy người không biết gì, vậy cũng có thể thông cảm được.” Thám viên trẻ
tuổi nhún vai, nở nụ cười hòa ái, dễ gần: “Phương Chí Thành, tới lượt ông, đi thôi nào.”
tik
Hai ngày sau, Doanh Tử Khâm đưa Ôn Thính Lan tới sân bay.
Vì bảo đảm an toàn cho Ôn Thính Lan, Đại học Norton đã phải một giảng viên khoa cơ khí đi máy bay riêng tới
đón.
Như vậy thì không cần đổi máy bay, sau đó lại phải đi tàu điện ngầm nữa.
Vị giảng viên khoa cơ khí chịu trách nhiệm tới đón Ôn Thính Lan đi tới, bắt tay Ôn Phong Miên rất chặt: “Cảm ơn
ông đã nuôi dưỡng ra một thiên tài.”
“Ông yên tâm, trường học đã sắp xếp giảng viên tâm lý cho cậu ấy, nếu như bệnh tình của cậu ấy tái phát hay có
vấn đề gì, chúng tôi sẽ liên hệ với ông đầu tiên.”
Ôn Phong Miên cũng lo lắng vấn đề ấy.
Nghe thấy vị giảng viên này nói vậy, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
“Du Du, sống cho thật tốt nhé.” Ôn Phong
Miên dặn dò thiếu niên: “Không cần lo lắng cho bố đầu, bao nhiêu năm qua bố vẫn ổn đó thôi.” Ôn Thính Lan mím
chặt môi, “vâng” một tiếng: “Bố, con sẽ trở về trong thời gian sớm nhất.”
Ôn Phong Miên mỉm cười nói: “Bố chờ con.” Tiếng động cơ nổ vang, máy bay cất cánh phóng lên trời cao, nhanh
chóng biến mất.
Doanh Tử Khâm nhìn lên bầu trời đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó mới ra về.
Trước tiên cô đưa Ôn Phong Miên về nhà, sau đó đi xuống bên dưới.
Chiếc Maserati đang đỗ ở dưới nhà.
Chờ khi cô ngồi lên vị trí ghế lái phụ, Phó Quân Thâm nghiêng đầu sang: “Mục lão đã gửi thư mời tham gia buổi
vũ hội cho em rồi phải không?” “Vâng.” Doanh Tử Khâm híp mắt lại, ngáp một tiếng: “Đúng là một con cáo già.”
Mục Hạc Khanh có thể dẫn dắt nhà họ Mục đi tới vị trí hiện giờ không phải chỉ dựa vào việc to gan, mưu trí của
ông cũng không hề kém.
Đuôi lông mày Phó Quân Thâm nhếch lên, khóe môi nở nụ cười: “Yểu Yểu, đi thôi nào, thử lễ phục trước đã.”
Nơi thử lễ phục là trụ sở của trung tâm thương mại Thế Kỷ, vẫn là tầng cao nhất.
Mùa hè ở thành phố Hộ quá nóng, cho dù có điều hòa thì vẫn rất khó chịu.
Doanh Tử Khâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng chọn một chiếc váy màu đen.
Sau khi cô thử đồ xong, thấy
cũng khá hợp mắt, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Chiếc này đi, sau khi tới đó thì thay.”
“Chờ chút đã.” Phó Quân Thâm nhìn qua: “Khóa kéo kẹt vào tóc em rồi.”
Anh cúi đầu, ngón tay cầm lấy khóa kéo, chậm rãi, từ tốn kéo xuống dưới.
Sau khi gỡ tóc ra, lại kéo khóa lên giúp
cô.
Doanh Tử Khâm có thể cảm nhận được một hơi thở nhẹ nhàng thổi vào cổ mình, lưu lại cảm giác ấm áp.
Xung
quanh tràn ngập mùi trầm hương trên người anh.
Mi mắt cô rủ xuống.
“Được rồi.” Phó Quân Thâm lùi lại một bước, đến tận bây giờ cơ thể căng cứng của anh mới
thả lỏng ra.
Doanh Tử Khâm đi vào trong phòng thử đồ, thay chiếc váy lễ phục ra, xách túi đi xuống bên dưới.
Bữa tiệc được tổ chức trong khách sạn Queen, trung tâm thương mại Thế Kỷ cách nơi này cũng không xa, chỉ cần
ngồi xe mười phút là tới.
Sau khi chiếc Maserati dừng lại, Doanh Tử Khâm mới cởi dây an toàn.
“Yêu Yêu, anh đi đỗ xe đã.” Phó Quân Thâm đưa một hộp trang sức cho cô: “Em vào trong trước đi.” Doanh Tử
Khâm gật đầu, xuống xe.
Bây giờ là năm giờ.
Cho nên vẫn chưa nhiều người tới.
Vậy nên cô đặt một phòng trong khách sạn Queen, lúc nào mệt mỏi có thể đi lên
ngủ.
Doanh Tử Khâm đẩy vành mũ lên, đi lên bậc thang.
Cho dù người tham gia vũ hội vẫn chưa tới những người phục vụ đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Khách mời của buổi dạ hội này đều là những người thuộc giới thượng lưu, còn có cả khách quý từ Đế đô, không thể
xảy ra sơ suất được.
Mục Thẩm Châu tới đây từ rất sớm, cậu ta đang tán gẫu với mấy tên công tử khác.
Ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy thiếu nữ bên ngoài khách sạn.
Cô mặc một bộ quần áo thoải mái, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai.
Mái tóc dài xõa ra, tung bay theo làn gió.
Rõ ràng là cô không hề tô điểm gì cả nhưng vẫn khiến những người xung quanh phải làm nền cho mình.
Mục Thẩm Châu ngẩn ngơ vài giây, sau đó cậu ta khẽ nhíu mày lại.
bề ngoài thì buổi dạ hội này chỉ có những hào môn quý tộc ở thành phố Hộ và các thành phố xung quanh tham gia.
Nhưng trên thực tế thì là do bên phía Đế đô tổ chức, cũng có thể coi như nhà họ Mục đứng ra chủ trì.
Vậy nên người được mời đều là cậu ấm cô chiêu.
Các dọng họ nhỏ còn không có đủ tư cách tham gia buổi dạ hội này, huống hồ chi là đứa con gái nuôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Doanh như Doanh Tử Khâm.
“Này anh.” Mục Thẩm Châu không nhìn về phía Doanh Tử Khâm nữa, cậu ta vẫy tay ra dấu với một nhân viên phục vụ: “Báo cho cô ta biết cô ta không thể tiến vào đây được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]