Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300
Chương sau
Chung phu nhân nói như vậy là vì đã điều tra rõ ngọn ngành về Doanh Tử Khâm. – Doanh Tử Khâm vốn là người nhà quê chuyển từ huyện Thanh Thủy lên thàn3h phố Hộ sinh sống, ở đây không nơi nương tựa. Vốn dĩ còn có nhà họ Doanh làm chỗ dựa, giờ cô đã rời khỏi nhà họ Doanh rồi, thì còn có thể làm được 1gì nữa? Đúng, đúng là vẫn còn cái Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa gì gì đó. Nhưng chẳng lẽ, Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa lại 9còn bảo vệ được cả người bố và em trai ở dưới quê của Doanh Tử Khâm a? Bà ta muốn động vào Doanh Tử Khâm thì còn phải cân nhắc chút 3ít, chứ chẳng lẽ còn không động vào nổi hai kẻ nhà quê? Chung phu nhân tin chắc Doanh Tử Khâm sẽ biết suy tính thiệt hơn. “Được.” Th8ế nhưng, giọng nói của cô gái vẫn bình thản, thậm chí còn vang lên tiếng cười khe khẽ, ngữ điệu không hề d.a.o động, vẫn lạnh lẽo thấu xương: “Bà có thể thử xem.” Chung phu nhân cau mày không vui: “Doanh Tử Khâm, tôi cho cô cơ hội, tốt nhất là cô đừng có mà…” Trong điện thoại truyền tới tiếng “tút tút tút” liên hồi, đầu dây bên kia đã cúp máy. Chung phu nhân hít sâu một hơi, bật cười lạnh lùng: “Được, được, thanh niên bây giờ đều mắt cao hơn đầu, gan to bằng trời, đến thành phố lớn liền quên mất mình là ai rồi.” “Mẹ ơi, đừng…” Đầu óc Chung Tri Vãn vẫn còn đang lơ mơ: “Thực ra Doanh Tử Khâm…” “Đừng cái gì mà đừng.” Chung phu nhân đặt ống nghe xuống: “Nó cố ý đạp con một cái đấy, không thì sao vào đúng lúc này lại làm lộ ra chuyện Ngày hội Nghệ thuật?” Chung Tri Vãn mấp máy mi, muốn nói cô ta chắc chắn người đăng bài là Doanh Nguyệt Huyên. Nhưng cô ta biết, cho dù nói ra cũng sẽ không có ai tin. “Nếu nó đã không biết tốt xấu như thế, thì cũng đừng trách chúng ta không khách sáo.” Chung phu nhân lại nhấc điện thoại lên, nhưng không biết là gọi cho ai: “A lô, điều tra nơi ở của hai bố con Ôn Phong Miên và Ôn Thính Lan.” “Tra ra thì gọi điện bảo cho tôi, tôi sẽ sai người tới khống chế bọn họ.” Chung Tri Vãn ngơ ngác, nhưng cũng không dám phản bác lại Chung phu nhân. “Được rồi, giờ chúng ta sẽ đến chỗ Truyền thông Sơ Quang.” Chung phu nhân đứng dậy, lại cảnh cáo thêm một câu: “Con nhất định không được chống đối nhà thiết kế của bọn họ đâu đấy, phải hạ mình xuống xin lỗi, đã hiểu chưa?” Chung Tri Vãn đờ đẫn gật đầu. Nhưng Chung phu nhân còn chưa kịp thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, thì cánh cổng biệt viện đã mở ra. Ông cụ Chung đã về, đi sau lưng ông là quản gia Chung. Hai người vừa mới trở về từ công ty. Chuyện Chung Tri Vãn đạo nhái cũng có ảnh hưởng nhất định đến Tập đoàn Chung thị, nhất là khi Tập đoàn Chung thì thật sự có quan hệ không nhỏ với giới thiết kế. Nói gì đi chăng nữa thì Chung Tri Vãn cũng là Đại tiểu thư của Tập đoàn Chung thị. Nhưng may là Tập đoàn Chung thị trước nay đều làm ăn chăm chỉ thật thà, phần lớn cư dân mạng đều không liên kết hai bên lại với nhau. Tuy nhiên, cho dù chỉ là một phần nhỏ cũng đủ để các cổ đông của công ty sứt đầu mẻ trán. Bởi vì các cổ đông đều rất bất mãn với Chung Tri Vãn. Ông cụ Chung không muốn nhìn thấy Chung Tri Vãn, quay đầu đi chỗ khác. “Đại tiểu thư, đây là hộ chiếu của cô.” Quản gia Chung bước lên trước, lấy ra một quyển sổ: “Vé máy bay là vào cuối tuần này, trong khoảng thời gian này đủ để cô ra mặt xin lỗi công chúng.” Toàn thân Chung Tri Vãn run lên, không dám tin vào những điều mình nghe thấy: “Ông nội?” Cô ta nhận lấy vé máy bay, khi nhìn thấy điểm đến là một quốc gia nhỏ ở phía bắc châu u, ngón tay cũng trở nên run rẩy theo. “Bố!” Chung phu nhân cũng phải biến sắc: “Sao lại bố đưa con bé ra nước ngoài?” Nghe thì có vẻ là một chuyện rất tốt, nhưng đối với những con cháu nhà giàu như bọn họ mà nói thì đây chính là đày ải. Là lựa chọn được đưa ra trong tình huống xấu nhất. “Đại tiểu thư, lần này có hành xử quá đáng quá, lão gia trước nay công chính liêm minh, không có cách nào bao che cho cô được nữa.” Quản gia Chung không để ý đến Chung phu nhân: “Đây là thứ cuối cùng lão gia có thể cho cô, ra nước ngoài, làm lại từ đầu.” “Trước khi cô đủ 18 tuổi, bên đó sẽ có người giám hộ cho cô, sẽ bảo đảm sự an toàn và cơm ăn áo mặc cho cô đầy đủ, sau khi cô đủ tuổi thanh niên, mọi chuyện đều phải tự lực cánh sinh.” “Lúc lão gia ở tuổi cô đã bắt đầu tự mình gây dựng sự nghiệp rồi.” Bàn tay Chung Tri Vãn run rẩy, nước mắt lại chảy xuống Từ nhỏ cô ta đã là công chúa trong nhà, chưa phải chịu khổ bao giờ. Bảo cô ta sống một mình ở nơi đất khách quê người, thì có khác gì khổ hình. “Không được!” Chung phu nhân không thể chấp nhận chuyện này: “Con sẽ không đưa Vãn Vãn ra nước ngoài đâu!” “Phu nhân đừng vội.” Quản gia Chung lại lấy ra thêm một tập tài liệu nữa: “Cái này dành cho bà.” “Là thứ gì?” Chung phu nhân đón lấy xem, đồng tử co rút thật mạnh. Đây là một bản thỏa thuận ly hôn Bà ta lật đến trang cuối cùng, nhìn thấy bên trên đã có một chữ ký. Chung Hải Nham. Quản gia Chung còn chu đáo chỉ vào một tờ giấy khác: “Đây là những lời Hải Nham muốn nói với bà.” Nhìn thấy tờ giấy này, đồng tử của Chung phu nhân lại càng thêm co hẹp. Đại ý là nói bà ta đã dạy hư Chung Tri Vãn, Chung Hải Nham thất vọng đến cùng cực, muốn ly hôn với bà ta. Hành động này cũng có nghĩa là muốn đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Chung. Chung Tri Vãn là cháu nội của ông cụ Chung, nhưng bà ta thì không có bất kỳ quan hệ m.á.u mủ nào với nhà họ Chung. Chung phu nhân không ngờ chuyện lại thành ra thế này, đến đứng cũng đứng không vững. Nhưng bà ta vẫn bị cưỡng ép nhét vào trong tay một cây bút. “Ký đi, phu nhân.” Chung phu nhân biết cho dù bà ta có kháng cự thể nào cũng vô ích, chỉ đành cam chịu ký tên mình lên trên. Quản gia Chung cất kỹ bản thỏa thuận ly hôn: “Mấy ngày nữa Hải Nhạm sẽ về, đến lúc đó sẽ thông báo cho bà đến cục dân chính.” Lúc này, cuối cùng ông cụ Chung cũng lên tiếng: “Quản gia, đưa ra ngoài đi.” So với đưa ra ngoài, thì chi bằng nói là đuổi ra ngoài. Đồng thời cũng chuyển toàn bộ đồ dùng hàng ngày bao năm qua của Chung phu nhân cùng những món đồ khác vớt cá ra ngoài. Ông cụ Chung bước lên lầu. Quản gia Chung dừng lại, rốt cuộc vẫn nói thêm một câu: “Đại tiểu thư, xin hãy tự lo liệu.” *** Vào lúc này, trên một hòn đảo cách nước Hoa năm múi giờ. Hòn đảo này tọa lạc trên Thái Bình Dương, xung quanh là biển, diện tích rất lớn, đủ để so bì với một thành phố năm triệu dân. Nhưng trên bản đồ thế giới lại không thể tìm được vị trí cụ thể của hòn đảo này. Đây là một trong các cứ điểm của Hội kín. Trên đảo có một sân bay chuyên dụng, cũng có bến cảng. Doanh Tử Khâm vẫn còn ngồi trên máy bay, cô hơi khom người xuống nhìn máy tính. Trên máy tính có hai tấm ảnh, bên cạnh còn nối với một loại máy hình lập phương không rõ tên. Kiểu cách giống như máy in. Cô chỉ thấy sau khi Phó Quân Thâm ấn vào mấy cái nút, cái máy liền bắt đầu vận hành. Chỉ vài phút sau, hai cái mặt nạ mỏng như cánh ve xuất hiện. Giống hệt với bức ảnh trên màn hình. Phó Quân Thâm lấy một cái đưa cho cô. Doanh Tử Khâm đón lấy, gật đầu: “Vậy là mấy cao thủ dịch dung trên bảng xếp hạng thực ra đều dùng kỹ thuật tiên tiến cả?” “Cũng không hẳn.” Phó Quân Thâm khẽ cười: “Cũng có những người khác là bản lĩnh thật, nhưng thời gian gấp gáp, dùng tạm cái này đi.” Doanh Tử Khâm đeo mặt nạ lên. Phát hiện chiếc mặt nạ này không chỉ không gây nên bất kỳ tổn hại nào cho da, mà ngược lại mép dính còn cực kỳ mịn màng. Trong gương cũng xuất hiện một gương mặt khác, hoàn toàn không nhìn ra dung mạo vốn có như thế nào. Cô trầm ngâm suy nghĩ. Xem ra quả nhiên cô đã già cả lỗi thời rồi, thuật dịch dung của cô vẫn phải dùng đến hóa trang. Hai người bước xuống máy bay, lập tức có người chạy tới đón. “Thiếu gia, cuối cùng anh cũng đến rồi.” Đó là một người trẻ tuổi, bước nhanh tới trước mặt bọn họ: “Xảy ra chút chuyện cần anh đến xử lý.” Vẻ mặt Phó Quân Thâm hơi cứng lại, anh liếc mắt sang bên cạnh. “Anh đi đi.” Doanh Tử Khâm đội mũ che nắng lên: “Em không sao đâu.” “Chỉ ở khu trung tâm thôi nhé, những nơi khác rất loạn, tạm thời đừng có tới.” Phó Quân Thâm nói xong quay đầu sang chỗ chàng trai trẻ tuổi kia: “Tôi không có ở đây, mệnh lệnh của cô ấy chính là mệnh lệnh của tôi.” Chàng trai trẻ tuổi vội nghiêm sắc mặt, gật đầu rất nhanh: “Rõ!” Nhưng mà Phó Quân Thâm không trực tiếp rời đi, mà đưa Doanh Tử Khâm đến khu trung tâm trước. Khu trung tâm của Hội kín cũng không có quá nhiều khác biệt với trung tâm của các thành phố lớn, cũng có các cửa hàng mua sắm và cơ sở hạ tầng giải trí. “Doanh tiểu thư, xin chào, tên tôi là Vân Sơn.” Chàng trai trẻ tuổi tỏ thái độ cung kính: “Tôi sẽ phụ trách sự an toàn của cô trên chặng đường này.” Đồng thời, Vân Sơn cũng đang lén lút đánh giá cô gái. Trong lòng anh ta dần nảy sinh nghi hoặc. Đương nhiên anh ta biết Phó Quân Thâm và Doanh Tử Khâm đều đã thay đổi diện mạo. Nhưng anh ta quả thật không nhìn ra cô có điểm nào đặc biệt. Có thể khiến Phó Quân Thâm nói như vậy thì chắc hẳn phải có chỗ hơn người. “Khách sáo rồi.” Doanh Tử Khâm hơi nhếch cằm lên: “Tôi đi mua chút gì đó ăn.” Vân Sơn vẫn còn đang ngẩn ngơ. Trong vòng mười mấy phút tiếp theo, anh ta liền nhìn thấy cô gái mua trà sữa và bánh ngọt, nhàn nhã như thể thật sự đang đi dạo phố. Trong lòng Vân Sơn nghi, cô nhóc này có phải hơi thoải mái quá mức rồi không? Tuy nói khu trung tâm là nơi an toàn nhất, nhưng cũng không phải là sẽ không xảy ra chuyện. Lỡ như… Đúng vào lúc suy nghĩ này vừa mới nhen nhóm trong đầu anh ta, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng ồn ào rất lớn. Trước mặt, có một đoàn mười mấy người đang dàn hàng ngang đi về phía này. Cũng không cần biết người trước mặt là ai, đều bị bọn họ thẳng chân đá văng sang một bên. “Là người của Ám Kim.” Vân Sơn nhìn sang, sắc mặt hơi thay đổi: “Bọn chúng lại dám gây chuyện ở khu trung tâm.” Anh ta nói rất nhanh: “Doanh tiểu thư, chúng ta đi bên này.” Doanh Tử Khâm cũng không có ý định xảy ra tranh chấp với người ở đây, cô gật đầu, quay người đi. Nhưng đã chậm một bước. Đám người kia đã sắp lại gần chỗ bọn họ. Một thanh niên cao to trong số đó thậm chí còn không thèm nhìn, vung tat ra, hất văng toàn bộ trà sữa và bánh ngọt trong tay cô bé xuống đất. Tiếng ồn ào bất chợt lặng thinh.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174 Chương 175 Chương 176 Chương 177 Chương 178 Chương 179 Chương 180 Chương 181 Chương 182 Chương 183 Chương 184 Chương 185 Chương 186 Chương 187 Chương 188 Chương 189 Chương 190 Chương 191 Chương 192 Chương 193 Chương 194 Chương 195 Chương 196 Chương 197 Chương 198 Chương 199 Chương 200 Chương 201 Chương 202 Chương 203 Chương 204 Chương 205 Chương 206 Chương 207 Chương 208 Chương 209 Chương 210 Chương 211 Chương 212 Chương 213 Chương 214 Chương 215 Chương 216 Chương 217 Chương 218 Chương 219 Chương 220 Chương 221 Chương 222 Chương 223 Chương 224 Chương 225 Chương 226 Chương 227 Chương 228 Chương 229 Chương 230 Chương 231 Chương 232 Chương 233 Chương 234 Chương 235 Chương 236 Chương 237 Chương 238 Chương 239 Chương 240 Chương 241 Chương 242 Chương 243 Chương 244 Chương 245 Chương 246 Chương 247 Chương 248 Chương 249 Chương 250 Chương 251 Chương 252 Chương 253 Chương 254 Chương 255 Chương 256 Chương 257 Chương 258 Chương 259 Chương 260 Chương 261 Chương 262 Chương 263 Chương 264 Chương 265 Chương 266 Chương 267 Chương 268 Chương 269 Chương 270 Chương 271 Chương 272 Chương 273 Chương 274 Chương 275 Chương 276 Chương 277 Chương 278 Chương 279 Chương 280 Chương 281 Chương 282 Chương 283 Chương 284 Chương 285 Chương 286 Chương 287 Chương 288 Chương 289 Chương 290 Chương 291 Chương 292 Chương 293 Chương 294 Chương 295 Chương 296 Chương 297 Chương 298 Chương 299 Chương 300
Chương sau