Tu Vũ đạp cậu ta một cái: “Nhường lối cho chị và bổ cậu, còn có Đô Đô đi qua nào”
Giang Nhiên: “…”
Đệt, cậu ta không có địa vị gì trong gia đình rồi.
“Bố Doanh, ngồi đi.” Tu Vũ vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: “Cuối cùng
cậu cũng bị tớ tẩy não thành công mà đu con trai nhà tớ rồi.”
Từ sau khi Thương Diệu Chi hôn mê tỉnh lại lần trước, cô ấy còn cố ý đưa anh ta về nhà một chuyển,
Sau khi nhìn thấy tình hình thực tế trong nhà anh ta, tình thương người mẹ trong cô ấy càng thêm dạt dào.
Doanh Tử Khâm gật đầu, nhìn vào màn chiếu trước mặt.
Buổi trực tiếp đã bắt đầu, ống kính đầu tiên hướng về
phía dãy ghế ban giám khảo và các khách mời được mời đến.
“Kia! Mau nhìn xem!” Bạn cùng bàn của Chung Tri Vãn vui mừng hét lên: “Tri Vãn kìa!”
Chung Tri Vãn hôm nay mặc một bộ váy lễ phục màu trắng, vừa vặn phù hợp với tuổi tác của cô ta.
Cô ta đang
ngồi ở ghế dành cho nhà thiết kế, lúc ống kính máy quay quét qua, cô ta liền vô thức ngồi thẳng lưng lên.
Chung Tri Vãn bấu chặt ngón tay, căng thẳng đến toát mồ hôi.
Nhưng tâm trạng của cô ta lại cực kỳ phấn khởi, cứ nghĩ tới việc cô ta sắp có thể bước vào giới thượng lưu ở Đế đô
là cô ta lại không thể kìm được mà mỉm cười.
“Sau đây xin mời Hoa Tủ đến từ nước Hoa, đem đến cho chúng ta
một bộ lễ phục mang phong cách phương đồng.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình cầm giấy đọc lời dẫn đã
chuẩn bị từ trước: “Chu Tước!”
“Xin mời.”
Âm nhạc vang lên, tiếng vỗ tay như sấm.
Lạc Tử Nguyệt từ sau bức màn thướt tha đi ra, bước chân uyển chuyển,
Cô ta trang điểm rất tinh tế, kẻ mắt sâu thẳm, cũng xem như miễn cưỡng gánh được bộ lễ phục này.
“Cô à, mắt thẩm mỹ của cháu cô cũng được đấy chứ?” Một thanh niên ngồi cạnh Kha Huệ Châu rất đắc ý: “Vẫy tay
một cái là có người lao động miễn phí.”
“Cũng tạm.” Nghe thấy tiếng trầm trồ kinh ngạc từ hàng ghế khán giả, Kha Huệ Châu cũng rất hài lòng, nhưng vẫn
cảnh cáo anh ta: “Nhưng cháu không được dẫn mấy cô ngôi sao hạng xoàng này về nhà đầu đấy, bố cháu sẽ không
cho phép đâu.”
Thanh niên đáp rất qua loa chiếu lệ: “Cháu biết rồi, cháu chỉ chơi bời thôi.”
Tính cả phần trình diễn tổng cộng cũng chỉ hơn một phút, khán giả vẫn còn đang choáng ngợp vì bộ lễ phục quá
mức sang trọng và diễm lệ này.
Trên ghế giám khảo, Martha cầm micro lên: “Tiếp theo, xin mời nhà thiết kế của
Hoa Tú, Chung Tri Vãn, trả lời tôi một vài câu hỏi sau đây.” Đây là trình tự thông thường.
Mức độ hiểu biết về tác phẩm thiết kế của nhà thiết kế sẽ có điểm đánh giá riêng.
Chung phu nhân nhận ra Chung Tri Vãn đang căng thẳng, dùng ánh mắt an ủi con gái.
Chung Tri Vãn đặt tay lên ngực, đứng dậy, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Tôi là Chung Tri Vãn, xin mời đặt câu hỏi.”
“Các yếu tố trên bộ lễ phục này đều không mới mẻ, nhưng nhà thiết kế lại rất dũng cảm cải tiến.” Martha điềm đạm
nhìn cô ta: “Lúc cô thiết kế bộ lễ phục này, đã có linh cảm và ý tưởng gì?”
“Như mọi người đã biết, Chu Tước là một trong tứ linh của thần thoại phương đông.” Chung Tri Vãn thở phào,
khoan thai trình bày: “Đại diện cho hóa trong ngũ hành, cho nên tôi đã sử dụng các sắc thải khác nhau của màu
đỏ.”
“Còn có phần hoa văn trên cổ áo, là…”
Chung Tri Vãn nói liền một mạch suốt năm phút, nhưng đến khi nói xong, cô ta lại phát hiện Martha hoàn toàn
không để lộ ra bất cứ vẻ kích động hay mừng rỡ nào.
Vẫn nhìn cô ta bằng ánh mắt như cũ, như thể đã biết hết từ trước.
Trái tim Chung Tri Vãn giật thót.
“Tài giỏi, tài giỏi.” Khách mời bên dưới hoàn toàn không biết chân tướng sự việc, cứ liên mồm tán thưởng: “Tuổi
còn nhỏ như vậy mà đã có tài năng thiên phú về thiết kế đến mức này, sau khi tốt nghiệp, hoan nghênh cô đến làm
việc trong công ty của chúng tôi.”
Chung phu nhân ngay lập tức nhận ra người vừa phát biểu là tổng giám đốc thiết kế của một công ty nằm trong tốp
500 của thế giới, vừa mừng rỡ vừa tự hào.
Bà ta biết, đứa con gái mình dạy dỗ ra là người xuất sắc nhất trong đám
bạn đồng trang lứa.
Chung Tri Vãn rất bất ngờ với lời đề nghị này: “Xin cảm ơn.”
“Câu hỏi thứ hai, bình thường tứ linh đều cùng lúc xuất hiện.” Martha lại lên tiếng lần nữa: “Vì sao cô chỉ thiết kế
riêng mình Chu Tước?”
“Bởi vì tôi vẫn còn là học sinh, không có nhiều thời gian.” Chung Tri Vãn mỉm cười: “Chỉ kịp thiết kế một bộ trước,
sau này có thời gian, tôi sẽ thiết kế nốt ba bộ còn lại.”
“Câu hỏi cuối cùng…” Ánh mắt Martha sắc bén: “Cô chắc chắn, bộ lễ phục này là do cô thiết kế?”
Trái tim Chung Tri Vãn đập nhanh dữ dội, cô ta mím môi, kiên định đáp: “Vâng!”
“Tốt.” Martha đột nhiên bật cười: “Phần đặt câu hỏi của tôi kết thúc tại đây.”
Chung Tri Vãn ngồi lại xuống ghế, cuối cùng cũng không còn thấp thỏm lo âu nữa.
Nhưng sau lưng cô ta đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, cô ta định vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại.
Thì đúng lúc này, người dẫn chương trình bắt đầu tuyên bố tác phẩm dự thi tiếp theo.
“Thật trung hợp, cũng là một công ty đến từ nước Hoa, nhưng mọi người chắc hẳn đã rất quen tai rồi.” Anh đã nhìn vào tờ giấy nhắc trong tay, lộ ra một nụ cười bí hiểm: “Truyền thông Sơ Quang, nhà thiết kế của họ đã gửi tác phẩm đến sớm nhất, ban giám khảo xem xong đều kinh ngạc chấn động, cho nên mới để trình diễn cuối cùng.”
“Hoan nghênh Truyền thông Sơ Quang đem tới cho chúng ta một thiết kế đầy tâm huyết…series tứ linh.”
Danh từ quen thuộc khiến bước chân Chung Tri Vãn khựng lại.
Đồng thời, tiếng cảm thán kinh ngạc trên khắp các hàng ghế khán giả lại càng thêm mãnh liệt.
Chung Tri Vãn ngẩng đầu lên, nhìn về phía sân khấu chữ T.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]