Mộc Tĩnh khôi phục ý thức mở mắt ra, phát hiện mình đè lên một người đang hôn mê. Chỉ lộ ra hai con mắt đang nhắm chặt, chính là thích khách cùng hắn té xuống.
Khe núi cũng không sâu như trong tưởng tượng, mà khi té xuống mình lại được người lót phía dưới, cho nên mới không có gì đáng ngại. Hắn ngồi dậy nhìn thích khách trong tay vẫn còn cầm đoản đao, lập tức đoạt lấy ném xuống sông.
Nghĩ lại, tên thích khách này chắc không chỉ có vũ khí này, vì thế vươn tay sờ vào trong áo thích khách, lấy ra một đống ám khí với một cây sáo. Mộc Tĩnh sửng sốt, hắn không hề nghĩ tên thích khách lãng khốc này lại có chút phong nhã. Hắn cũng ném ám khí xuống sông, cây sáo thì lặng lẽ bỏ vào trong ngực.
Lúc này vốn là thời cơ tốt nhất để tẩu thoát, Mộc Tĩnh lại ma xui quỷ khiến thế nào vươn tay kéo khăn che mặt của thích khách. Vừa kéo tới mũi, lông mi đối phương đã hơi run, mở hai mắt ra trừng hắn. Mộc Tĩnh có chút chột dạ, bị đối phương dễ dàng kéo tay ra.
Thích khách kia phản ứng đầu tiên chính là muốn lấy đao đâm Mộc Tĩnh, nhưng trong tay không có đao. Hắn cũng không hoảng, vẫn bình tĩnh như trước nhìn chằm chằm Mộc Tĩnh.
Hắn mới đứng lên liền cảm thấy hai chân đau nhức, lập tức ngã xuống đất, muốn vận công chữa thương thì phát hiện hơi thở rất yếu, chắc là trọng thương do té xuống vực.
Mộc Tĩnh thấy bộ dáng không hề có lực sát thương của hắn, cũng không vội chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thich-khach/267967/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.