Chuyển ngữ: Cỏ dại
Chỉnh dịch: nhoclubu
***
Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?
Sẵn túi gấm đành ta nhặt lấy,
Chọn nơi cao che đậy hương tàn.
Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,
Cũng là khi khách hồng nhan về già
Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,
Hoa tàn người vắng ai mà biết ai! 1
“Nước Hồng Ngọc năm 234, ta là hoàng đế đời thứ ba của nước Hồng Ngọc, hoàng đế Chấn Lương vĩnh viễn rời khỏi nhân thế, cả nước bi thương. Khi còn sống, hoàng đế Chấn Lương có công trạng lớn lao, dù thể xác thối rữa, nhưng linh hồn vẫn tồn tại vĩnh viễn. Nay, ái phi Ôn Ngọc được may mắn chôn theo, vĩnh viễn vua tôi đồng hành, để nước Hồng Ngọc của ta thiên thu vạn phúc, để con dân cả nước nghĩ đến đều tự hào.”
Bầu không khí trong phòng nháy mắt vặn vẹo, ánh lửa màu cam bập bùng, phóng ra ánh sáng quỷ dị. Giọng nói khô khan của vị lão thần kia, hệt như tiếng chuông tang vang lên bên tai của Ôn Ngọc. Trong tay lão pháp sư cầm một nhánh cây có hình thù quái lạ, đính một viên ngọc xanh, vẻ mặt trắng xanh cùng nếp nhăn trũng sâu hệt như một bức tượng vô hồn.
Vị pháp sư phất tay, người hầu bên cạnh cung kính bưng lên một chiếc khay tinh xảo, trên khay là một con rắn cạp nong, phun nọc độc đỏ tươi.
Ánh sáng quái dị mờ ảo hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Ngọc, trong nháy mắt nét mặt co rúm, nàng mở to hai mắt nhìn, đôi môi run rẩy, từng giọt nước mắt theo viền mắt lăn xuống không ngớt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thi-diem-hau/178853/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.