Chuyển ngữ: Cỏ dại
Cả nước Cúc Lương ngổn ngang như công trường đang trong giai đoạn thi công, không còn vẻ sợ hãi trên gương mặt mọi người, chỉ còn lại sự ngỡ ngàng.
Mỗi người đều mang theo tâm trạng mất mát, nhìn lên trời xanh, cùng tin rằng những người đã chết đang ở trên trời, những người còn sống mang trên mình nỗi nhớ vô hạn…
Ngày ấy sau khi Bắc Minh Quân rời đi, buổi tối hạ lệnh cử xe ngựa ép Đồng Dao về cung, nói là tình hình bệnh dịch đã được khống chế, thất công chúa là sứ thần, không được ở lại khu bệnh dịch.
Trái lại, trong lòng Đồng Dao rất bất an.
Cuối cùng bệnh ôn dịch đã được kiểm soát, nước Cúc Lương sẽ không bị huỷ diệt, cô có thể thở dài một hơi, nhưng tại sao giờ đây cô lại cảm thấy kích động như vậy…
Vũ Quân… Có khoẻ không… Kỳ lạ, chính cô từng mong có hắn bên cạnh, giờ đây lại không có cảm giác chờ mong. Bởi vì…Nhuận Ngọc sao?
Cô lắc đầu, cười khổ, đã không thể gặp lại, không bằng quên hết đi.
Quên đi......
Ngực trống rỗng, tim của cô, dường như đã biến mất…
Đồng Dao yên lặng nhìn khối bạch ngọc trên cổ tay——
Ha ha, Nhuận Ngọc, chàng có biết chuyện tàn nhẫn nhất chàng đã làm với ta là chuyện gì không?
Khi ta cần chàng, yêu chàng, lúc ta nhớ chàng, chàng không mảy may suy nghĩ mà đẩy ta ra, thậm chí còn giẫm đạp lên miệng vết thương của ta. Mà giờ đây, ta đã từ bỏ, đã không muốn tiếp tục yêu chàng, chàng lại trao tình yêu của mình cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thi-diem-hau/1572820/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.