Chuyển ngữ: Cỏ dại
***
“Tham kiến hoàng hậu nương nương!” Đột nhiên có tiếng nói vọng từ trên xuống.
Đồng Dao nhìn về phía hắn. Một người đàn ông trung niên da ngăm đen đứng ở giữa điện vẻ mặt hăng hái, hai mắt toả sáng. Nhưng Đồng Dao vừa thấy người này toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cắn chặt răng.
“Hẳn là mẫu hậu nhận ra ngườì đó, chính là sứ giả của nước Hồng Ngọc, Phàn Ấn, Phàn sứ giả.” Nhuận Ngọc mỉm cười liếc mắt nhìn Đồng Dao.
“Sứ giả của nước Hồng Ngọc…” Đồng Dao nheo mắt lại, gắt gao nắm chặt cổ áo của mình, buộc bản thân mình phải tỉnh táo. Nhưng trong lòng hận ý dâng lên khiến cho cô chỉ mong ngay lập tức có thể đi tới xé hắn thành trăm mảnh.
“Thần sắc của Nương nương hồng hào, cơ thể an khang khoẻ mạnh. Phàn mỗ cảm tạ nước Chư Lương đối đãi với thất công chúa rất tốt.” Phàn Ấn cười hướng về phía Nhuận Ngọc chắp tay hành lễ, đồng thời cũng âm thầm nhìn qua Đồng Dao.
Cả người Đồng Dao không ngừng run rẩy, A Ứng cũng cảm thấy, đứng ở bên cạnh vô cùng sốt ruột, nhưng lại khó mà nói. Lông mi của Nhuận Ngọc khẽ rung, cười mỉm, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh
“Nhị hoàng tử… Nếu nương nương đã đến đây, vậy…”
“Phải, đúng vậy, Phàn sứ giả nói rất đúng.” Nhuận Ngọc nâng hàng mi, một lão cung nữ từ phía dưới đài đi lên quỳ gối trước mặt Nhuận Ngọc, dáng vẻ vô cùng khẩn trương.
Đồng Dao liếc mắt một cái liền nhận ra người kia, chính là người cung nữ khi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thi-diem-hau/1572774/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.