Trang Cẩm Lộ do dự một lát, rồi quyết định vờ ngủ tiếp.
Khương Vĩ còn đang thì thầm điều gì đấy. Trang Cẩm Lộ không muốn nghe bèn cố ý trở mình, Khương Vĩ lập tức im bặt.
Trang Cẩm Lộ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhắm hai mắt rồi mơ màng thiếp đi. Không biết có phải vì chuyện xảy ra trước khi ngủ không, nhưng Trang Cẩm Lộ lại mơ một giấc mộng.
Cậu mơ thấy con hẻm nhỏ đêm qua, Khương Vĩ mạnh bạo ghì cậu lên tường, đầu cúi xuống.
Trang Cẩm Lộ bừng tỉnh.
Đúng lúc này chuông báo thức reo vang, tiếng chuông ồn ào mãi không dứt.
Tưởng Trầm Tinh ở giường dưới kéo chăn trùm kín đầu, bực bội: “Thứ bảy mà ai lại đặt báo thức vậy? Anh Vĩ tắt nó đi, nhanh lên!”
Khương Vĩ bị cậu chàng đánh thức, bèn híp mắt bò đến cuối giường rồi tắt công tắc chuông trên tường.
Sau đó cậu định ngủ tiếp, nhưng lại vô tình trông thấy Trang Cẩm Lộ đang ngồi, cậu liền hỏi: “Trang Cẩm Lộ à, cậu định học tiết tự học sáng hả?”
Trang Cẩm Lộ nghe giọng Khương Vĩ thì nghĩ ngay tới giấc mộng đêm qua. Sống lưng cậu cứng đờ trong giây lát, sau đó mới đáp: “… Ừm.”
Khương Vĩ dụi nhẹ mắt: “Sao trông cậu cứ là lạ thế?”
Trang Cẩm Lộ đáp lung tung: “Mình gặp ác mộng ấy mà.”
“Ác mộng gì? Cậu mơ thấy mình tạch bài thi à?”
Trang Cẩm Lộ: “Không phải thế… Thôi không có gì đâu, mình đi tự học đây.”
Tưởng Trầm Tinh nói bằng giọng ngái ngủ: “Lộ Lộ, cậu đừng rủ mình nhé. Thứ bảy nên để mình ngủ nướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-the-xem-su-dang-yeu-la-com-an-a/1352013/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.