Nghe được giọng nói của Ngu Bắc Châu, Tông Lạc không hề cảm thấy bất ngờ.
Dưới ống tay áo, hắn nắm chặt Quỳ Văn cổ ngọc giấu ở trong tay.
Mặc dù hắn không biết nguyên văn nội dung cốt truyện, nhưng dù sao Công Tôn Du chính là một trong những nam phụ.
Nam phụ lên sàn, làm sao Ngu Bắc Châu vạn người mê không có mặt ở đây được, hắn vừa nghĩ đã đoán ra.
Tông Lạc thở dài trong lòng.
Không phải ghen tị, chỉ là thói quen.
Kiếp trước từ khi trở mặt ở Quỷ Cốc, hắn và Ngu Bắc Châu lúc nào cũng đối chọi gay gắt.
Ngu Bắc Châu trong <> là kiểu nhân vật chính trưởng thành nóng bỏng phổ biến nhất trong văn học trực tuyến trước khi hắn xuyên sách, giai đoạn đầu mặc dù xuất phát điểm không cao bằng Tông Lạc, nhưng thăng cấp vèo vèo cực nhanh. Khi Tông Lạc từ Vệ quốc kết thúc làm chất tử trở về tìm được chỗ đứng vững chắc trong kinh thành, Ngu Bắc Châu cũng chấp nhận lệnh triệu kiến của Uyên Đế, mỗi ngày lắc lư trước mắt Tông Lạc.
Đợi đến khi Ngu Bắc Châu chính thức vào kinh, y chẳng phải như cá gặp nước?
Nam phụ trung thành vây quanh hắn nhiều không đếm xuể. Mỗi người đều coi Tông Lạc là cái gai trong mắt, nhiều lần Tông Lạc cùng Ngu Bắc Châu âm thầm giao phong, cuối cùng đều bị bọn họ ngăn cản. Ngu Bắc Châu xảy ra chuyện gì, Tông Lạc là người đầu tiên hứng chịu tiếng xấu. Hắn bị điều đi phòng thủ biên quan, tuy nói là mệnh lệnh của Uyên Đế, nhưng bọn họ cũng góp công không ít.
Lúc đầu, Tông Lạc còn không biết trời cao đất rộng, tính toán xúi giục mấy vị nam phụ.
Sau đó vấp phải trắc trở nhiều lần cũng quen, lĩnh ngộ bài học đau đớn.
Ai bảo Ngu Bắc Châu là nhân vật chính của <>, toàn thế giới đều vây quanh y, mà hắn chỉ là bia đỡ đạn.
Pháo hôi có thể sống sót đã tốt lắm rồi, còn muốn đối nghịch với nhân vật chính, đây không phải là chán sống sao.
Loại cảm giác bất lực này, có thể so sánh với lúc Tông Lạc duyệt bài sinh viên, gặp phải bài luận có sửa thế nào cũng không sửa được.
Chỉ là đã trải qua một đời, đời này cũng hình thành thói quen, dù sao mục đích đã đạt được, cũng lười làm mấy chuyện vô bổ.
Hắn không hề lo lắng mấy vị Hoàng tử nghĩ gì.
Chỉ cần không phải đầu óc bị lừa đá, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ nông cạn, trước mắt bao người kéo hắn hỏi kỹ.
Ngay khi Tông Lạc hạ quyết tâm tìm cớ rời đi, bỗng nhiên vang lên âm thanh ồn ào ở lối vào Lan Đình thuỷ tạ.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy tiểu tư vén rèm xe lên, một vị nam tử áo xanh từ bên trong bước ra, mặt mày thoát tục, tư thái xuất trần.
Lúc này, không ít quan to quyền quý đã lục tục tiến vào.
Ngày mở tiệc bách gia, không chỉ học sinh quan tâm, mà các quý nhân cũng rất mong chờ.
Trong phong tục dưỡng khách thịnh hành của giới quý tộc các nước, quý tộc càng quyền lực thì số lượng môn hạ môn khách càng nhiều, trở thành biểu tượng để thể hiện tiền tài địa vị.
Tỷ như Ngụy quốc Phượng Nguyệt Quân, Dự quốc Vũ An Vương, đều có ba ngàn môn khách, nói ra rất có mặt mũi.
Môn khách cũng chia làm các loại khác nhau.
Có thích khách chuyên trách ám sát hoặc tử sĩ huấn luyện hoàn mỹ, văn nhân phụ đạo con cháu thế gia học tập, kiếm khách võ sĩ bảo vệ an toàn cho chủ tử, còn có mưu sĩ chuyên môn bày mưu tính kế. Ngoài ra, còn có cả những người đánh xe vững vàng, tiên sinh xiếc thú ảo thuật biểu diễn tạp kỹ trên đường phố, đầu bếp chuyên nghiệp.
Thông thường phần lớn đều là môn khách nương tựa vào thế gia quý tộc.
Nhưng cũng có chân tài thực học ngạo mạn, đặc biệt là các học sinh đã được trăm nhà sàng lọc, thật sự mà nói so với môn khách bình thường phẩm chất cao hơn, đương nhiên xứng đáng được dùng lễ đối đãi.
"Thừa tướng các hạ vậy mà lại tới......"
"Nghe nói Bùi thừa tướng một ngày trăm công ngàn việc, sao hôm nay lại có thời gian?"
Báo danh lục nghệ, liền đoạt khôi thủ ba môn, từ một thường dân áo vải trở thành Thừa tướng, một bước lên trời, Đại Uyên thừa tướng Bùi Khiêm Tuyết quả thực chính là đối tượng mà các đệ tử bách gia cực kỳ hâm mộ kính ngưỡng.
"Các ngươi quên rồi sao? Người dẫn đầu Pháp gia lần này chính là môn sinh đắc ý của Bùi tướng."
Nói đến đây, mọi người lúc này mới chợt hiểu ra.
Sau khi Uyên Đế quét sạch nội loạn lên ngôi hoàng đế, đã phong Bùi Khiêm Tuyết xuất thân Pháp gia làm Thừa tướng.
Bùi Khiêm Tuyết vừa nắm quyền, lập tức mạnh mẽ bắt đầu biên soạn cải cách Uyên Luật.
Đã là cải cách chính trị, thì việc một nhóm người bị kéo xuống là chuyện đương nhiên, mấy vị quý tộc cũ khi ấy liên kết chống lại, muốn chém cho được vị tân thừa tướng. Kết quả nào ngờ, Bùi Khiêm Tuyết không biết ở đâu tìm được tội trạng của đám người này, trực tiếp dâng tấu chương vạch tội.
Uyên Đế không nói hai lời, trực tiếp xử trí theo luật pháp nghiêm khắc mới vừa biên soạn, không chút nương tay.
Lúc này cho dù là người không có nhãn lực, cũng có thể nhìn ra tân Thừa tướng là người của Uyên Đế.
Trận chiến này đã tạo nên danh tiếng của bạo quân Uyên Đế, cũng khẳng định một Bùi Khiêm Tuyết bất cận nhân tình. Kể từ đó, không ai dám coi thường vị Thừa tướng áo vải.
Mặc dù bề ngoài hắn giống như một bông sen tuyết trên bầu trời không thể với tới, trên người không nhiễm khói lửa nhân gian. Nhưng các quan viên từng trải qua cuộc cải cách pháp luật ngày trước nhìn khuôn mặt hắn vẫn còn sợ hãi.
Bất kể thế nào, những người này chạm mặt đều phải nghiến răng cung kính hành lễ với Bùi thừa tướng.
Tông Lạc đang đứng không khỏi thở dài.
Hôm nay là ngày tốt lành gì chẳng biết, nửa ngày trôi qua, hắn đã đụng phải tất cả các nam phụ quan trọng trong <>.
Đúng vậy, Bùi Khiêm Tuyết tuy rằng trung thành với Uyên Đế, nhưng cũng cực kỳ tán thưởng tướng lĩnh Ngu Bắc Châu mở mang bờ cõi, đời trước không chỉ một lần công khai khen ngợi Bắc Ninh Vương, nghe nói còn thường xuyên mời đối phương cùng nhau đốt hương nghe đàn, uống trà đánh cờ.
Quan trọng nhất là, Tông Lạc nhớ rõ khu bình luận nói Bùi Khiêm Tuyết là người đầu tiên biết được nhân vật chính mắc phải bệnh xấu nhưng không chán ghét, trong lòng Ngu Bắc Châu, hắn cũng có địa vị không giống người khác.
Tông Lạc: "......"
Ôi, kịch bản cẩu huyết này. Khó trách khu bình luận đều gọi hắn là Bùi Nguyệt Quang, danh tiếng áp sát Tứ hoàng tử.
Tông Lạc mặc dù có tình cảm phức tạp đối với Uyên Đế, nhưng hắn đối với cha mình vẫn có lòng tin.
Chỉ cần Uyên Đế còn sống, Ngu Bắc Châu tuyệt đối không thể gây nên sóng gió. Cho dù y có dã tâm đến đâu, muốn thay triều đổi chủ, cũng phải đợi đến khi Uyên Đế khuất bóng.
Thế nhưng, kết hợp với mật thư Tông Lạc nhận được khi phòng thủ biên cương đời trước, cộng thêm thân thể Uyên Đế ngày càng suy yếu. Cho dù Uyên Đế có tỉnh lại chỉnh đốn phản loạn, e rằng thân thể cũng không chống đỡ được bao lâu.
Vậy nên Tông Lạc không hề chột dạ khi đem nỗi oan của mình đổ cho Bùi Khiêm Tuyết.
Trong nguyên tác, Ngu Bắc Châu nếu muốn xưng đế, khẳng định không tránh khỏi một màn này. Vì tác giả đã viết trong văn án như vậy, nên Bùi Khiêm Tuyết chắc chắn đã đồng ý.
Xấu hổ nhất chính là, Bùi Khiêm Tuyết từng là bạn thân của Tông Lạc.
Hắn là người đầu tiên Tông Lạc kết bạn sau khi trở về Đại Uyên. Vốn tưởng rằng mình thành công lôi kéo một nam phụ, không nghĩ tới cuối cùng Bùi Khiêm Tuyết lại đứng về phía Ngu Bắc Châu, trực tiếp dẫn đến kết cục kiếp trước Tông Lạc mất đi tất cả.
Nói chung, Tông Lạc có chút không muốn nhìn thấy Bùi Khiêm Tuyết.
Ngay khi Tông Lạc trầm mặc, định tìm cách xoay người rời đi, Công Tôn Du chợt lạnh lùng hỏi Ngu Bắc Châu: "Ngươi là ai? Ta đang cùng vị huynh đài áo trắng này nói chuyện, xứng hay không liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ đầu óc ngươi có vấn đề."
Quần chúng vây xem đều hít một ngụm khí lạnh.
Bắc Ninh Vương dung mạo hơn người, hồng y rực rỡ nổi danh thiên hạ. Có một khoảng thời gian, con cháu thế gia còn lưu hành phong cách mặc đồ đỏ, chỉ là màu sắc lộng lẫy này không phải ai cũng áp chế được, mặc vài lần phát hiện bắt chước quá ô dề, cuối cùng không mặc nữa.
Huống chi, cho dù không nghe đồn đại, thật sự không biết y, vậy cũng phải nhận ra bên cạnh Bắc Ninh Vương là các vị Hoàng tử chứ? Trên người bọn họ có mãng bào bốn trảo ai cũng biết mà, đúng không?
Xông lên như vậy, quả thực chưa từng thấy, tiền đồ không cần nữa sao?
Ngu Bắc Châu cười lạnh: "Ta là ai, ngươi cũng không xứng để biết."
Tuy rằng vẻ mặt y vẫn thờ ơ như trước, nhưng có thể thấy rõ ràng không vui.
Thấy y nói thế, những Hoàng tử khác muốn lấy lòng y hùa theo tiếp lời, trực tiếp bắt tội Công Tôn Du vô lễ. Mấy người này vừa mở miệng, không nói cái khác, chỉ riêng thân phận đã có thể nghiền ép tất cả quý tộc có mặt.
Người vây xem không ai dám nói chuyện, ngay cả một lời nhắc nhở cũng không dám. Trong lòng chỉ biết thở dài, tên ngông cuồng này trước bị bạch y công tử đoạt danh tiếng, sau lại vướng vào chuyện này, thật sự làm mất lòng người khác.
Tông Lạc không muốn ở lại lâu hơn nữa.
Hắn trực tiếp hướng về phía Công Tôn Du nói: "Lục nghệ tỷ thí, tùy duyên là được, gặp được là duyên phận, không gặp được cũng không cần cưỡng cầu. Về phần những thứ khác...... Không cần phiền toái như vậy, tại hạ tạm thời ở nơi thường trú của Nho gia, lúc rảnh rỗi huynh đài có thể tìm ta luận kiếm."
Nhưng ngay tại khoảnh khắc hắn bước ra, con chim ưng đen kịt trên không trung đã dang rộng đôi cánh lượn một vòng rồi không hề báo trước mà lao xuống.
Lại nữa?
Tông Lạc nhạy bén nghe được tiếng xé gió, hắn không có vũ khí, đành phải đưa tay đỡ.
Ai ngờ, con ưng xấu quắc không hề công kích, nó chỉ lượn vòng quanh người hắn.
Vốn dĩ Tông Lạc đã bịt mắt nên không thể nhìn rõ, huống chi chim ưng còn có thêm đôi cánh, có đấu với nó cũng phí sức.
Ngay tại thời điểm Tông Lạc đang đấu trí đấu dũng với con sửu ưng*, Ngu Bắc Châu đột nhiên cười nói: "Hiếm khi con ưng này thân thiết với người lạ, xem ra tiên sinh và ta quả thật có duyên."
Y ra vẻ ngoài ý muốn nói: "Lần trước bổn vương đã làm chậm trễ tiên sinh? Vì sao tiên sinh không cầm ngọc bội đến vương phủ tìm bổn vương?"
Nghe vậy, các học sinh bừng tỉnh hiểu ra, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn vị bạch y công tử.
Chuyện Bắc Ninh Vương ban ngọc ở cổng thành đã truyền khắp đô kinh đô Đại Uyên, ai nấy đều thở dài không biết vị học sinh nào may mắn như thế, lọt vào mắt xanh của Bắc Ninh Vương, không ngờ lại chính là người trước mặt!
Nếu như bình thường, mọi người ít nhiều sẽ không phục. Nhưng sau cuộc tỷ thí vừa qua, không ai có thể tự tin bản thân phá được kiếm chiêu của Công Tôn Du, nói chi bịt mắt.
Khó trách Bắc Ninh Vương mắt cao hơn đầu cũng phải lấy lễ đối đãi, một tiếng tiên sinh hai tiếng tiên sinh, vô cùng tôn trọng.
Tông Lạc trong lòng nhíu mày, không biết lần này Ngu Bắc Châu lại muốn giở trò gì.
Không phải là có duyên phận với nhau sao, đúng là quá có duyên luôn ấy chứ. Hắn không chỉ có thù hận với Ngu Bắc Châu, mà còn ác cảm với con chim ưng xấu quắc...... Ngày trước Ngu Bắc Châu phái nó đi thăm dò tình báo, bị Tông Lạc bắn rơi xuống đất, hắn nhổ sạch lông đuôi của nó rồi ném trở về. Chiếu Dạ Bạch cũng bị nó làm phiền muốn chết.
Hắn thản nhiên gật đầu: "Được Bắc Ninh vương ưu ái, thảo dân hổ thẹn không dám nhận."
"Tiên sinh cần gì phải khiêm tốn? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngọc bội của bổn vương gặp ai cũng cho?"
Ngu Bắc Châu cười nói: "Đúng lúc hôm nay gặp ở Bách gia yến, nếu đã mời vị này... tiên sinh cũng sẽ nể mặt bổn vương chứ?"
Giống như ăn ý, sửu ưng vỗ cánh trên không trung cũng đáp xuống vững vàng trên bờ vai khoác áo lông trắng của chủ nó.
Mấy vị Hoàng tử tựa hồ có điều muốn nói, nhưng ngại mặt mũi Bắc Ninh Vương, không tiện nói ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn, ánh mắt như muốn xuyên thấu lụa trắng, mtừ trên mặt Tông Lạc nhìn ra một đóa hoa.
Tông Lạc không biết Ngu Bắc Châu trước mặt mọi người mời hắn luận đạo là có ý gì, nhưng đã nói đến mức đó, từ chối hiển nhiên không ổn.
Hắn đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy phía xa có tiếng ồn ào. Học sinh xung quanh nhao nhao hành lễ: "Bái kiến Bùi thừa tướng."
Bùi Khiêm Tuyết thong thả bước tới, đại đệ tử Pháp gia đi theo hắn.
Mấy vị Hoàng tử đương nhiên rất muốn lôi kéo Thừa tướng, nhưng nhiều năm qua Bùi Khiêm Tuyết giữ vững lập trường, toàn tâm toàn ý làm việc cho Uyên Đế. Thế nên bọn họ cũng ngừng suy nghĩ, nhưng dù tâm tư có ngừng suy nghĩ, thì vẫn cần bán mặt thủ lễ, ít nhất không làm xấu đi mối quan hệ.
Đối mặt với lời chào của họ, thanh y Thừa tướng gật đầu, lần lượt đáp lễ.
Tông Nguyên Vũ luôn là người nhiệt tình nhất: "Bùi thừa tướng hôm nay sao lại có hứng thú đến Bách gia yến?"
"Trùng hợp tiện đường, đến đây nhìn ngu đồ một chút." Bùi Khiêm Tuyết vẻ mặt bình tĩnh: "Mấy vị Điện hạ tụ tập ở đây, có chọn được môn khách trong lòng chưa?"
Tuy rằng rõ ràng là hàn huyên, nhưng Tông Vĩnh Liễu lại đảo mắt, thập phần tự nhiên tiếp lời Bùi Khiêm Tuyết: "Để Bùi thừa tướng phải cười rồi, chúng ta mới cùng nhau xem một màn luận kiếm vô cùng đặc sắc. Nhìn thấy người kia bẻ cành làm kiếm, cực kỳ hào hứng, đáng tiếc bị Bắc Ninh Vương nhanh chân đến trước."
Quả nhiên, nghe được bẻ cành làm kiếm, Bùi Khiêm Tuyết thoáng thấy hứng thú, ngước mắt lên nhìn.
Chỉ với một cái liếc mắt, hắn như đóng băng tại chỗ.
Bạch y công tử đứng sát bên bờ thuỷ khúc, đơn giản tựa mây, nhẹ nhàng thoát tục.
Nhưng chỉ trong chốc lát.
Không biết là cố ý hay vô tình, Ngu Bắc Châu đúng lúc tiến lên một bước, che khuất cả người Tông Lạc, thực hiện lời mời vừa rồi với Tông Lạc trước mắt mọi người. Hai người lưu lại bóng lưng, đi vào bên trong thủy tạ.
Gần trong gang tấc, chỉ là kinh hồng thoáng qua, muốn nhìn thêm một chút cũng không được.
Lão hồ ly ngàn tuổi hiển nhiên không cần phải ngán trò Liêu Trai.
Rất nhanh chóng, Bùi Khiêm Tuyết đã hiểu dụng ý trong lời nói của Tông Vĩnh Liễu. Đồng thời, hắn cũng nhớ tới lời nói dối mà Tông Hoằng Cửu đã nói trong đại điện.
Vài suy nghĩ hiện lên, quanh đi quẩn lại trong lòng Bùi Khiêm Tuyết.
Đầu ngón tay hơi lạnh của hắn co vào trong ống tay áo rộng lớn, im lặng không nói.
Tông Lạc là bạn tốt của hắn, tuy gặp nhau thì ít xa cách thì nhiều, nhưng tình bạn không hề suy giảm. Hiện giờ hồi tưởng, hắn nghĩ mình suýt nữa đã quên dáng vẻ thật sự của đối phương, thế nhưng cảnh trong mộng đã khắc sâu vào đầu, khó có thể quên.
Đúng là...... rất giống. Quá giống.
Chỉ cần gặp qua người như Cẩn Du một lần, đều không thể nào quên được.
Không phải do dung mạo tuấn mỹ kinh diễm, mà là khí chất.
Tông Vĩnh Liễu làm như lơ đãng thêm dầu vào lửa: "Đáng tiếc Bùi thừa tướng không tới sớm hơn, nếu không đã được xem màn luận kiếm kia rồi, quả thực đáng tiếc."
Diện mạo giống nhau, khí chất giống nhau, tuổi tác giống nhau, ngay cả giọng nói cũng giống nhau, đây có thể là trùng hợp sao?
Ngay cả bọn họ nhìn thấy cũng khó tránh khỏi khiếp sợ thất thố, chỉ là e ngại không dễ xác minh thân phận, cho nên không thể tùy tiện hấp tấp, chuyện này mặc kệ nói như thế nào, tại thời điểm không thể kết luận, càng nhiều người biết càng tốt.
Tông Vĩnh Liễu vốn có chủ ý, muốn đem học sinh khả nghi từ đầu đến chân này đẩy đến trước mặt Bùi Khiêm Tuyết, đến lúc đó mặc kệ có chuyện gì xảy ra hay không, sẽ được vị này hỗ trợ. Dù sao toàn Đại Uyên ai cũng biết, Bùi thừa tướng cùng Tam hoàng tử có giao tình vô cùng thân thiết.
Kết quả không ngờ người ta đẳng cấp quá cao, căn bản không tiếp chiêu của hắn, thậm chí còn nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu: "Thật sao? Vậy xem ra Lục điện hạ cần phải hoành đao đoạt ái từ trên tay Bắc Ninh Vương."
Lời này thật sự kín kẽ cẩn thận, ai ai cũng biết Bùi Khiêm Tuyết không nuôi môn khách, vị tân quý xuất thân Pháp gia này đối với thói quen thế gia khịt mũi coi thường.
"Đã như thế, tại hạ cũng không quấy rầy nhã hứng của chư vị Điện hạ."
Nói xong, Bùi Khiêm Tuyết gật đầu, đè nén sự kinh ngạc trong lòng, không chớp mắt rời đi. Để lại mấy vị Hoàng tử nhìn theo bóng lưng của hắn.
......
Bên kia, Tông Lạc dưới tình huống bất đắc dĩ cùng Ngu Bắc Châu đi vào thủy tạ.
Hương thắp trong thủy tạ vẫn còn quanh quẩn xung quanh lư hương, bàn thấp và bồ đoàn trải trên mặt đất, một bên còn đặt các loại trà cụ* mà Tông Lạc lấy ra pha trà cách đó không lâu, chẳng qua trời thu trở lạnh, nước trà nóng hổi đã nguội từ lâu.
Hai ba học sinh đang ngồi đều nhanh chóng đứng dậy, vội vàng nhường chỗ cho bọn họ.
Tông Lạc tùy ý chọn một chỗ bồ đoàn ngồi xuống, hoàn toàn coi Bắc Ninh Vương bên cạnh là không khí, khác với sự ôn hòa ổn trọng của hắn khi nói chuyện với các đệ tử bách gia.
Hắn thậm chí còn bình tĩnh pha trà, tỏ thái độ làm ngơ ra mặt.
"Sư huynh, hôm nay tâm tình ta rất tốt."
Đợi đến khi bốn phía hoàn toàn vắng người, Ngu Bắc Châu mới từ trên cao nhìn xuống, tươi cười nồng đậm.
Bất cứ ai cũng thấy tâm tình của Bắc Ninh Vương sau khi xem xong luận kiếm vô cùng tốt không thể giải thích được.
Chỉ có Tông Lạc mới nhận ra bụng dạ khó lường trong nụ cười này.
Không biết trong đầu tên biến thái này lại có chủ ý xấu gì đây.
Hồng y tướng quân tùy ý quét vạt áo, ngồi trên mặt đất đối diện bàn Tông Lạc, tư thế thoải mái.
Hơi nước theo cổ tay bạch y kiếm khách bay lên, các bước pha trà nhẹ nhàng uyển chuyển. Ngu Bắc Châu vô tình thoáng nhìn qua, chợt nhớ tới cảm giác lúc trước không lâu cầm lấy cổ tay này.
Tay hắn hơi lạnh, thấp hơn nhiều so với nhiệt độ cơ thể.
Rõ ràng không có gì đặc biệt, nhưng lại hóa giải cơn nóng như thiêu như đốt tận xương, so với trân bảo trong thiên hạ, còn kỳ diệu hơn hàn ngọc ngàn năm thuộc quốc tiến cống.
"Nhưng sư huynh hình như vẫn luôn như vậy, đối với người khác nho nhã ấm áp, đối với ta lại lạnh lùng như thế, thật khiến ta đau lòng."
Ngu Bắc Châu thu hồi ánh mắt, đột nhiên cúi nửa người trên lại gần, mỉm cười mở miệng: "Thật ra thì, thế hệ Quỷ Cốc này chỉ có hai người chúng ta, nếu sư huynh nhiệt tình với ta một chút, có lẽ ta sẽ không hận sư huynh nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]