Chương trước
Chương sau
Bóng tối dần buông xuống.

Ngoài khu đất hoang vắng, những ngọn lửa sáng lấp lánh trong các trại quân.

Sau một ngày hành quân, lính Huyền Kỵ đã thu dọn hành lý và tranh thủ thời gian chợp mắt.

Ngoài những kỵ binh thay ca tạm thời, những người khác đều yên ổn nghỉ ngơi trong lều trại, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu râm ran ẩn nấp trong bóng tối, yên tĩnh đến lạ thường.

Đêm nay không trăng sao, vạn vật đều tĩnh mịch.

Ngoài lều trại lớn nhất, một đống củi đang cháy.

Nam nhân áo đỏ đang chán chường ngồi xổm bên đống lửa, tay cầm cái kẹp lửa, lật đám củi đang cháy xèo xèo ở trung tâm ngọn lửa, cứ lật tới lật lui, lặp đi lặp lại động tác đó.

Mục Nguyên Long đang đứng đằng xa, do dự một lúc, cuối cùng vẫn tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Vương gia, ngày mai còn phải tiếp tục hành quân, các huynh đệ đã được sắp xếp canh gác đầy đủ, không có sai sót gì, hay là ngài... nghỉ ngơi sớm đi."

Ngu Bắc Châu cũng không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói: "Ừm".

Thấy Bắc Ninh Vương không tỏ thái độ, Mục Nguyên Long cũng không dám khuyên thêm, đành lặng lẽ quay về lều của mình, nằm vào túi ngủ.

Sáng sớm hôm nay, một đạo thánh chỉ rơi xuống, tạm thời phân Mục Nguyên Long dưới trướng Ngu Bắc Châu.

Huyền Kỵ có tính cơ động cao, thích hợp cho việc đánh trận tiên phong và đột kích. Lúc này, Thiên Cơ quân vẫn chưa được điều về, chỉ có một bộ phận nhỏ đang đóng quân bên ngoài hoàng thành, nên không phù hợp để mang theo. Vì vậy, chỉ có thể điều động Huyền Kỵ.

Hiện giờ, chiến lược đối với Vệ Quốc là ba mặt cùng tiến.

Vệ Quốc một mặt giáp biển, bên ngoài quốc đô là một vùng đồng bằng trống trải, lúc đó chắc chắn quân đội Vệ Quốc sẽ dẫn dắt Vệ quân nghênh địch trên vùng đồng bằng bên ngoài kinh thành.

Nguy Sơn quân sẽ tiến vào từ bên sườn, Thiên Cơ quân sẽ từ phía sau bọc đánh, Bắc Ninh Vương thì chắc chắn sẽ dẫn theo Huyền Kỵ và quân Thiên Cơ chủ lực đối đầu trực diện với đại quân Vệ Quốc.

Chiến lược không sai, tuy nhiên trong lòng Mục Nguyên Long lại không thoải mái.

Cho dù Tam điện hạ trở thành Thái tử, Huyền Kỵ quân phải nhận lệnh của triều đình, nhưng chủ soái của bọn họ cũng chỉ có một.

Điểm khó xử nằm ở chỗ này.

Cả thiên hạ đều biết Bắc Ninh Vương và Tam hoàng tử không ưa gì nhau. Mấy năm trước, khi hai người dẫn quân, đã không ít lần gây khó dễ cho nhau. Hai vị tướng lĩnh kết thù, binh lính dưới trướng đương nhiên cũng ghét nhau ra mặt.

Kết quả chẳng ai ngờ, lần xuất quân này, Mục Nguyên Long phải làm phó tướng cho Ngu Bắc Châu.

Nhưng dù trong lòng có khó chịu và bực tức đến đâu, hắn cũng không thể làm trái thánh ý. Hơn nữa, việc tấn công nước Vệ cũng không phải chuyện đùa, trước đại sự của quốc gia, ân oán cá nhân phải tạm gác lại.

Trước khi đi, Mục Nguyên Long đã nói rõ với tất cả huynh đệ Huyền Kỵ. Cũng may ngày đầu tiên hành quân, mọi thứ đều ổn định, không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ cả đội có chút nặng nề buồn tẻ.

Điều này cũng khiến cho Mục Nguyên Long đang lo lắng đề phòng thở phào nhẹ nhõm.

Tính cách của Bắc Ninh Vương rất quái đản, vui giận thất thường, thô bạo tuỳ tiện. Ai chọc giận y thì chỉ tích tắc là sẽ mất đầu. Bầu không khí căng thẳng của Thiên Cơ quân, Mục Nguyên Long không phải không biết, hắn thực lòng cảm thấy quân phong của Huyền Kỵ khác xa với phong cách hành sự của Bắc Ninh Vương.

Vốn cho rằng người này chỉ có hứng thú với Thái tử, không muốn so đo với bọn họ.

Đợi đến tối, Mục Nguyên Long mới chợt nhận ra.

Bắc Ninh Vương... hình như có chút không vui?

Hắn băn khoăn suy nghĩ khi nhớ lại bóng người đỏ trắng cứ ngồi bên đống lửa.

Kỳ thực, Ngu Bắc Châu quả thực không vui.

Y đã thức trắng gần hai ngày hai đêm, nhưng lại không hề có cảm giác buồn ngủ, trái lại còn ngồi xổm ở chỗ này dùng kẹp gắp lửa lật đi lật lại đống lửa này cả mấy chục lần.

"Lách tách, lách tách....."

Lửa lớn liếm qua từng que củi dễ cháy, bùng lên ngọn lửa cao ngất, rồi dần dần lụi tàn.

Nhìn chằm chằm đống củi, hiếm khi, Ngu Bắc Châu lại có chút ngơ ngẩn.

Tối qua, y đã quỳ cả đêm ở trước cửa Chương cung.

Bởi vì y tự ý hành động, đã dùng hình phạt riêng cho Tông Thừa Tứ, cho nên mới bị trừng phạt.

Mọi thứ đều nằm trong dự liệu của Ngu Bắc Châu.

Về chuyện Tông Thừa Tứ, y hiểu rõ trong lòng, những tội danh kia chắc chắn có thể đóng đinh hắn, không đường cứu vãn. Ngay cả những lời hắn nói trước mặt Uyên Đế, dù cho Uyên Đế có nghi ngờ đến đâu, nhìn thấy mộc bài trong Vu tế đại điển, cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều nữa.

Nhưng nói gì thì nói, Tông Thừa Tứ cũng là Hoàng tự, dù y vạch trần mưu phản có công, cũng không thể bỏ qua việc y tự ý thượng hình.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu Uyên Đế truy cứu, thậm chí có thể rơi vào kết cục tước bỏ vương vị; nếu không truy cứu, thì chỉ cần nói nhẹ nhàng một câu "lần sau chú ý" là có thể bỏ qua.

Tông Thừa Tứ không được coi trọng, còn y bình thường rất được Uyên Đế trọng dụng. Theo lý mà nói sẽ không có chuyện gì.

Tuy nhiên, Ngu Bắc Châu đã đoán sai, Uyên Đế thế nhưng lại không dễ dàng tha thứ.

Rơi vào đường cùng, Ngu Bắc Châu chỉ có thể lập công chuộc tội, vội vã rời khỏi hoàng thành như một bánh xe lăn.

Dọc theo đường đi, y càng suy nghĩ càng thấy không ổn.

Hành vi của Uyên Đế thực sự rất bất thường. Ai cũng biết hiện giờ không phải là thời cơ tốt nhất để tấn công nước Vệ, vị bạo quân này cũng không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị, lúc này ra lệnh cho y dẫn quân ngay lập tức, không chỉ là một hình phạt, mà còn có ý 'nhanh chóng ném ngươi ra khỏi hoàng thành, cút xa tầm mắt của trẫm'.

Tuy nhiên...... dù sao thì, chuyện thân thế vẫn giấu diếm được, nguy hiểm đã qua đi.

Nhưng mà, đây không phải chuyện khiến Ngu Bắc Châu phiền lòng nhất.

Nhớ đến thánh chỉ tứ hôn được bày một cách lộ liễu trên bàn, hồng y Tướng quân tâm phiền ý loạn, đành bỏ kẹp lửa trong tay xuống.

Con chim ưng xấu xí đậu bên cạnh giật mình, vội vàng vỗ cánh.

Trước đó, Ngu Bắc Châu chưa từng nghĩ đến phương diện này.

Y chỉ muốn giữ chân tiên nhân cao cao tại thượng trong hoàng thành, nhốt ở bên cạnh mình. Nhưng y chưa từng nghĩ đến tình huống hắn được ban hôn.

Có lẽ vì Tông Lạc mang đến cho người ta cảm giác quá mức thanh cao, không màng thế tục, nên chưa từng có ai nghĩ đến phương diện này. Dù Ngu Bắc Châu kiếp này biết rõ mình đầy dục vọng với người từng hận thấu xương, nhưng y thật sự chưa từng nghĩ đến.

Trong không gian hoàn toàn tĩnh lặng, ham muốn chiếm hữu điên cuồng bộc phát.

Lửa đã tắt, nhưng lòng y hừng hực.

Đó là của ta.

Sư huynh là của ta.

Kẻ thù của ta, chỉ có thể nhìn ta.

Cho dù có chết, cũng chỉ được chết trên giường của ta. Làm sao có thể trở thành phu quân của người khác, chàng chàng thiếp thiếp ân ái mặn nồng. Làm sao có thể chứ?

Hắn nhất định phải cùng y dây dưa, không được có người thứ ba.

"Vụt..."

Chim ưng xấu xí bay lượn trên cao thả xuống một miếng mồi lửa.

Gần như ngay lập tức, ngọn lửa vừa tắt lại bùng lên mãnh liệt, thậm chí còn cao hơn trước, đem dung nhan tuyệt đẹp kia chiếu xuống như ác quỷ vặn vẹo.

Nhưng mà chủ nhân của nó lại không hài lòng, phất tay bảo nó đừng phá.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Ngu Bắc Châu rốt cuộc cũng có thể đối mặt với một điều.

Có thứ gì đó đã thay đổi mãi mãi.

Rõ ràng lúc đầu, y thực sự căm ghét Tông Lạc. Đối phương cũng không hề nương tay. Y lòng đầy ác ý chuẩn bị cho Tông Lạc cái gọi là đại lễ kinh hỉ, và Tông Lạc cũng luôn sẵn sàng đáp trả, bọn họ sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để khiến đối phương rơi vào chỗ chết.

Không ai có thể phủ nhận, họ chính là một cặp kẻ thù không đội trời chung.

Tuy nhiên, tất cả những điều này đã bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Từ khi quay ngược thời gian? Từ khi bắt đầu sống lại?

Không... có lẽ sớm hơn, từ khi người kia không từ mà biệt, tự sát dưới hoàng thành.

Ngu Bắc Châu nổi cơn thịnh nộ.

Y giống như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích nhất, muốn xé nát tất cả, nhưng bàn tay ôm lấy thi thể vẫn trầm ổn cẩn thận, sợ làm phiền cái xác đang ngủ.

Ngay sau đó chính là chín năm nhàm chán, tẻ nhạt và trống rỗng đến cùng cực.

Nói cũng lạ, cuộc sống trong chín năm đó đối với y thậm chí còn khó khăn hơn khi chịu đựng sự tra tấn tối tăm ở Ngu gia. Nhưng một khi đã qua, sau khi hồi tưởng lại, lại giống như chuyện trong nháy mắt, nhanh đến không thể tin được.

Lúc hoàn thành đại trận quay ngược thời gian, gặp được người này, thứ bùng lên không phải là sát ý lạnh lùng khi đối đầu kiếp trước, mà là dục vọng triền miên quấn quýt.

Ngu Bắc Châu không hiểu tại sao.

'Có lẽ... ta không hận ngươi như vậy, sư huynh?'

Suy nghĩ này chỉ vừa xuất hiện, đã bị dập tắt một cách không do dự.

Không thể nào. Nếu không phải hận, y làm sao có thể xoay chuyển tất cả, gần như điên tiết nhốt hắn bên cạnh.

Giống như Tông Lạc nói, đối với thân phận này, Ngu Bắc Châu không hề vô tâm như y thể hiện. Ít nhất ban đầu, y có quan tâm, nếu không cũng không thể nào sinh ra lòng căm hận.

Nhưng mà càng về sau, càng nhìn thấy linh hồn không nhiễm bụi trần kia, y càng khao khát Tông Lạc cũng hận y như vậy.

Cho đến một ngày.

Ở hoàng cung đi lướt qua, nghe đối phương thản nhiên nói hận, Ngu Bắc Châu đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi chưa từng có.

Khi Ngu Bắc Châu bốn tuổi đã từng sợ đau đớn. Nhưng ở nơi tăm tối không thấy ánh mặt trời, y đã hoàn toàn chinh phục nỗi đau khi biến nó thành khoái cảm. Từ đó trở đi, nỗi đau không còn đánh bại y nữa.

Nhưng lúc này đây, Ngu Bắc Châu lại sợ.

Đây là một từ cách biệt với y mấy chục năm.

Châm chọc làm sao. Đến khi được như ý nguyện của mình, trong y chỉ toàn nỗi sợ.

Để che giấu nỗi sợ không biết sẽ dẫn đến đâu này, y cay nghiệt, dùng hết sự điên cuồng bệnh hoạn của mình, không tiếc phun ra ác ý và nọc độc, xua đuổi mọi thứ ra ngoài.

"Thật nực cười." Nhìn chằm chằm vào ngọn lửa bập bùng, Ngu Bắc Châu nhỏ giọng: "Vì sao vậy?"

Rốt cuộc vì sao?

Nam nhân áo đỏ cúi đầu, thần sắc lạnh lùng lãnh khốc.

Dưới vẻ lạnh lùng, là một trái tim đang đập.

Kệ đi. Sư huynh của y bây giờ chắc cũng hận y tới mức ước gì y chết.

Thái Vu nói y có một kiếp nạn trong chuyến đi này. Nếu như y chết ở tiền tuyến, không biết có bao nhiêu người sẽ vỗ tay thích thú.

Ngu Bắc Châu mỉm cười tự giễu rồi đứng phắt dậy, xoay người đi vào trong trướng.

Trong bóng tối, y lại khôi phục dáng vẻ lười biếng ngạo mạn bình thường, như một đường thẳng nhập nhằng, hỗn loạn cuồng điên, đôi mắt sâu hơn cả màn đêm, mịt mù khó hiểu.

...

Ngày hôm sau, trời chưa sáng hẳn, binh lính Huyền Kỵ đã chuẩn bị hành lý, dùng bữa sáng đơn giản rồi thu dọn trại, cả quân xuất phát.

Tốc độ hành quân của kỵ binh rất nhanh, bôn ba ngày đêm, nửa tháng là có thể đến biên giới nước Vệ.

Chuyện tấn công nước Vệ cũng không cấp bách, dù đã hạ thánh chỉ, nhưng vẫn phải đợi đến khi đại quân được điều tới, nếu không đến trước cũng vô dụng.

Buổi chiều, bầu trời đột nhiên tối sầm lại.

Gió mạnh cuốn mây đen, loáng thoáng tia chớp, sấm rền vang vọng.

Với sắc trời này, sẽ sớm đổ mưa to.

Ngu Bắc Châu quyết định tìm một khu đất bằng phẳng tầm nhìn rộng rãi, ra lệnh cho Huyền Kỵ mau chóng hạ trại.

Các kỵ binh mặc hàn giáp, trang bị nhẹ ra trận, đi trong mưa gió không chỉ dễ bị cảm lạnh, mà còn mất nhiều hơn được.

Quả nhiên, không lâu sau, trời đổ mưa to như trút nước.

Ngu Bắc Châu đứng ở cửa lều.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trong màn mưa dày đặc, hắn dường như nhìn thấy một vệt trắng quen thuộc.

Sao có thể chứ? Người kia phải ở trong hoàng thành, làm một Thái tử an nhàn sung sướng, giống như chim hoàng yến bị nhốt vào lồng son.

Trong màn mưa xa xa, có tiếng thông báo cao vút: "Thái tử điện hạ đến ——"

Ngu Bắc Châu đột nhiên quay đầu lại, lực quay mạnh đến mức khiến y muốn gãy cổ.

—-------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.