-Đừng ở đây...
-Tại sao?-Vũ Quân Thành cười nói, giọng anh thấp dần, còn cố tình liếm nhẹ qua tai của Hạ Dương, nơi mẫn cảm nhất của cậu
Đúng như dự đoán, Hạ Dương rùng mình một cái, cả người tê dại, nhưng vẫn cố gắng ôm lấy cổ anh rồi nói
-Sẽ bị nhìn thấy...vào nhà được không...
-Em yên tâm, cả hòn đảo này hiện tại chỉ có duy nhất tôi và em...
Vũ Quân Thành nói xong thì xấu xa cắn lên cổ Hạ Dương một cái. Cậu đỏ mặt, cúi đầu chôn cả gương mặt nóng bừng lên vai anh
-Em vẫn....sợ
-Có tôi ở đây, em còn sợ cái gì.
Vũ Quân Thành đưa tay xoa xoa đầu nhũ của Hạ Dương. Cậu biết anh đang vẫn cố tình trêu chọc mình, cậu ngước lên nhìn anh. Đôi mắt của Vũ Quân Thành dưới ánh trăng vô cùng câu dẫn, Hạ Dương yêu nhất đôi mắt sâu thẳm ấy, Hạ Dương như muốn đắm chìm vào trong đó, ngây ngất đến mức không muốn dứt ra.
-Làm một lần ở đây...nhé?
-Vũ tiên sinh...
-Gọi tên tôi.
-Vũ Quân Thành...
Anh bật cười, sau đó cúi đầu hôn lên môi Hạ Dương, cậu mỉm cười, vòng tay qua cổ anh càng siết chặt. Hạ Dương đối với chuyện này đương nhiên vô cùng yêu thích. Chưa lần nào cậu cự tuyệt, cũng chưa lần nào để anh phải thất vọng.
Hai người làm một lần ở ngoài trời, sau đó Vũ Quân Thành ôm Hạ Dương vào trong nhà, lăn giường một lần, ở cạnh cửa sổ sát đất lại một lần nữa. Hạ Dương thẹn đến cả người đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-the-quay-lai-nhin-em-khong/2096814/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.