Hạ Dương ngắm nhìn Vũ Quân Thành một lúc rồi không chịu được mà hai mí mắt nặng xuống, cậu lại ngủ thiếp đi.
Thể trạng Hạ Dương vốn không tốt, bị dày vò cả đêm đến gần sáng đương nhiên chịu không nổi, chỉ có người nào đó là tinh thần sảng khoái đặc biệt. Vũ Quân Thành kéo chăn đắp lại cho Hạ Dương, nhìn cổ có mấy dấu hôn, trong lòng vui vẻ, khóe môi còn nhếch lên. Anh nhẹ nhàng khép cửa lại rồi đi vào thư phòng làm việc.
Vũ Quân Thành có chút hồi tưởng lại đêm qua, Hạ Dương khóc lóc cầu xin anh thế nào, tiếng gọi của cậu vang lên, tiếng rên rỉ khiến anh không kìm được mà có phần mạnh bạo. Vũ Quân Thành đau đầu, sao lại khó tập trung làm việc như vậy.
Đến gần 12 giờ trưa, bác quản gia gọi Vũ Quân Thành xuống ăn cơm, cũng mang lên phần ăn thanh đạm cho Hạ Dương. Hạ Dương vẫn ngủ say, Vũ Quân Thành vào phòng đánh thức cậu dậy thì thấy người Hạ Dương nóng hầm hập, cậu sốt cao. Anh giật mình, vội vã nói bác quản gia gọi điện cho bác sĩ Du đến ngay lập tức. Vũ Quân Thành không nghĩ Hạ Dương sẽ sốt cao như vậy. Giọng cậu khản đặc, ánh mắt mơ hồ, anh lo lắng vô cùng.
Sau khi kiểm tra và cho uống thuốc xong, bác sĩ Du lắc đầu nhìn Vũ Quân Thành, anh nhíu mày
-Cơ thể cậu ấy phải được bồi dưỡng nhiều hơn, vì vốn dĩ yếu, lại là...khụ...lần đầu cho nên không tránh khỏi như vậy. Thuốc uống tôi đã dặn bác quản gia, còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-the-quay-lai-nhin-em-khong/2096808/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.