Từ Vi Trần thật sự trơ trẽn!
"Tại anh không đó, đồ ăn nguội hết rồi." Hạ Triêm sướng xong liền trở mặt, đổ hết trách nhiệm lên người Từ Vi Trần.
Từ Vi Trần luôn xuôi theo lời cậu: "Xin lỗi ngài Hạ Triêm Triêm, ảnh hưởng tới trải nghiệm ăn uống của ngài."
Hạ Triêm bắt nạt người ta nhiều quá cũng hơi ngại, giả vờ rộng lượng: "Bỏ đi bỏ đi, không bắt anh chịu trách nhiệm, phải hâm lại à?"
Từ Vi Trần nói: "Được."
Dằn vặt một trận thành ra hơn bốn giờ chiều mới ăn cơm, bữa trưa bị ăn thành bữa tối luôn, khi cả hai đang rửa chén cùng nhau, Từ Vi Trần nghiêm khắc nhắc nhở Hạ Triêm: "Buổi tối không thể làm thêm nữa."
Nỗi thất vọng hiện rõ trên mặt cậu, "Hả? Vậy thì không ổn lắm."
Từ Vi Trần thở dài, "Kế hoạch ban đầu là sáng học từ vựng, mười hai giờ ăn trưa, ngủ trưa xong thì hai giờ luyện nghe, bốn giờ bắt đầu làm đề thực tế, sáu giờ ăn tối, sáu rưỡi xuống nhà đi dạo, tám giờ lên giường làm tình."
"Từ Vi Trần, bộ em tìm một người cha hả?" Cả người cậu ủ rũ.
Từ Vi Trần không nói gì thật lâu, Hạ Triêm sợ hắn giận, chủ động nói: "Được rồi được rồi, em nghe theo ngài được chưa?"
"Hạ Triêm Triêm, trước đây tôi từng nói, tôi hi vọng ngài có thể trở thành một người có thể tự mình chống đỡ một phương."
"Ò."
Hạ Triêm thay đổi sắc mặt trong giây lát, tủi thân mím môi, tự nói sao ngữ khí của Từ Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-the-nao-khong-dinh-bui/2366365/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.