Từ Vi Trần thật sự đã sử dụng khả năng tự chủ lớn nhất trong đời để khiến bản thân quên đi tin nhắn này, chỉ cần lại mờ mắt vì dục vọng chút nữa thôi, hắn sẽ đuổi hết học sinh ra ngoài, sau đó ôm Hạ Triêm lên bàn giáo viên và làm tình điên cuồng.
Thế nhưng, sự chuyên nghiệp của hắn không cho phép, việc làm lỡ thời gian học vừa nãy vì thú vui xấu xa của mình đã là khó tha thứ rồi, không thể quá đáng hơn nữa.
Hắn ngước mắt vờ lơ đãng nhìn Hạ Triêm, đúng như hắn nghĩ, đôi mắt biết nói của Hạ Triêm lóe lên ánh sáng khiêu khích.
Cái gì gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy, hôm nay Từ Vi Trần đã hiểu.
Dù sao thì tiết học này vẫn kết thúc một cách nghiêm túc, Từ Vi Trần sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên có suy nghĩ làm việc tiêu cực biếng nhác.
Sau khi mọi người đi hết, Từ Vi Trần đi đến chỗ Hạ Triêm, hỏi cậu: "Sao thế Hạ Triêm Triêm? Giận à?"
Hạ Triêm phát ra một tiếng "hừ" từ trong mũi, tỏ vẻ không muốn để ý tới hắn.
Đây vốn là hình phạt việc cậu học hành không chăm chỉ, Từ Vi Trần lẽ ra không hề cảm thấy tội lỗi nhưng sau khi đối diện với ánh mắt kia của Hạ Triêm hắn vẫn nghĩ lại xem liệu mình có thật sự có hơi quá trớn hay không, thậm chí sinh ra tâm lý đền bù.
"Hạ Triêm Triêm, đừng nóng giận, nếu muốn gì thì tôi bù đắp cho trò, được không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-the-nao-khong-dinh-bui/2366349/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.