Edit: Sherry
Anh làm sáng tỏ, khiến dưới bục giảng vang lên từng đợt âm thanh thở dài thất vọng, Lâm Uyên bị phản ứng khoa trương của các học trò làm nụ cười sâu thêm:
"Sao các em càng quan tâm tôi hơn cả ba tôi thế, " tiếp đó tỏ vẻ nghiêm nghị nói: "Tất cả lo học tập tốt cho tôi."
"Ôi ——" mọi người đồng thanh trả lời.
Chu Hạm Đạm không biết nên xử lí tâm trạng lúc này như thế nào cho thỏa đáng, cô muốn cười, khóe miệng và đuôi lông mày cùng đòi động đậy đứng lên, nhưng lại sợ ngồi cùng bàn phát giác, đành phải nghiêng đầu cúi thấp, gãi trán mấy cái che giấu.
Nhưng cái động tác nhỏ này chỉ có thể che đi niềm vui nơi ánh mắt, miệng vẫn lộ ra bên ngoài, nghĩ đến đó, Chu Hạm Đạm lại đi chống cằm, tới khi che miệng xong, đôi mắt cong cong lại ló ra.
Ai da, thật là phiền phức, căn bản không có cách nào che khuất toán bộ, Chu Hạm Đạm nóng nảy, dứt khoát nâng hai cánh tay che cả khuôn mặt, hai má nóng vù vù này, thế giới của cô lại sống lại rồi, chim hót hoa nở, cô rất vui vẻ a!
Ngồi cùng bàn Trương Vân thấy thế, lại gần tới nhỏ giọng hỏi: "Chu Hạm Đạm, cậu làm sao vậy."
Chu Hạm Đạm lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "Không có gì, ngày hôm qua ngủ không ngon, bây giờ có hơi mệt mỏi, xoa xoa mặt để tỉnh táo."
Nói xong dùng sức vỗ mặt hai cái, iii... Đau quá.
Trương Vân nhìn cô một cái, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-the-chung-minh-toi-thich-em/2069588/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.