"Nói như thế, ngươi đã sớm biết duyên phận giữa ta và A Quỷ?"
Ta hỏi Vô Chân, nhưng Vô Chân lại không trả lời ta.
Nàng treo hồ lô đựng đan dược trở lại thắt lưng, lại lấy một hồ lô khác xuống, kéo nút chai, ngẩng đầu uống ừng ực mấy ngụm rượu to, cười sang sảng, "Rốt cuộc thì rượu Mạc Bắc cũng khác với Giang Nam, thống khoái!" Lại uống vài ngụm nữa, dùng mu bàn tay thô lỗ lau miệng, đưa hồ lô rượu tới đây, "Bạch công tử, ngươi nếm thử một chút xem."
Ta nhận lấy hồ lô rượu của nàng, cũng uống mạnh một hớp, thứ chất lỏng cay nồng từ cổ họng chảy xuống lục phủ ngũ tạng, kích thích phổi nóng rát, quả thật rất khác với rượu nếp hoa trong veo ngọt ngào của Dương Châu.
"Cái gì mà 'Công tử', đạo sĩ giả, ngay cả ngươi cũng giễu cợt ta." Nhờ nàng, ta phải giả trang làm nam tử hai mươi năm, nhờ nàng, ngay cả cha mẹ đều nuôi ta như tiểu tử, nhờ nàng... nhờ nàng, ta mới tình cờ gặp được A Quỷ.
Không phải là tình cờ, là duyên phận đến đúng lúc.
A Quỷ vẫn đang hôn mê trong lòng ta, ta nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của nàng, dù có ấp ôm thế nào cũng không ấm, không thể ấm được nữa.
"Nói ngươi nếm thử một chút, ngươi lại đổ hết, uổng mất nửa bầu rượu của ta! Phí của trời!" Vô Chân đoạt lại hồ lô bảo bối của nàng lắc lư bên tai, đau lòng đậy nút lại, "Năm đó ta đi ngang qua Dương Châu, chịu ân của Bạch viên ngoại, đúng lúc gặp Bạch phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh/271901/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.