Chương 7: Ăn cắp
Dịch: Xiaoxin
Hai anh em nhà họ Ôn về đến nhà.
Ôn Thiếu Đường chỉ trích, mắng nhiếc Cố Viêm Sinh.
Ôn Uẩn Chi nghe không được nữa, “Đủ rồi! Nếu như không phải anh miệng thối nói cậu ấy thì đã không bị đánh.”
Ôn Thiếu Đường tự thấy mình đã mất hết mặt mũi, bây giờ cô còn nói cậu như thế, càng thấy bực, “Rõ ràng là cậu ta như chó điên cắn loạn!”
Ôn Uẩn Chi nhíu mày. Trước kia, cô đã từng chứng kiến hai nam sinh trong lớp đánh nhau.
Nam sinh Giáp mắng nam sinh Ất một câu, thế là nam sinh Ất đè nam sinh Giáp xuống đất mà đấm, đá vào bụng cậu ta.
Đồng thời, nam sinh Giáp không ngừng mắng nam sinh Ất: “Mẹ mày chết là đáng đời!”
“Mẹ mày chết là đáng đời!”
“Mẹ mày chết là đáng đời!”
Nam sinh Giáp nói nam sinh Ất sai, là cậu ta ra tay trước.
Người thì ghi thù sai lầm của người khác, người thì xem nhẹ lỗi sai của bản thân.
Cô nhíu mày nói với Ôn Thiếu Đường, “Làm ơn, về sau anh đừng nói người nhà người ta như thế.”
“Anh chỉ nói sự thật” Ôn Thiếu Đường coi nhẹ.
Ôn Uẩn Chi tức giận, “Vậy sau này anh đừng đến lớp 12 tìm em.”
Ôn Thiếu Đường nghẹn họng. Nghe thấy tiếng hai người cãi nhau, bà nội Ôn từ phòng ngủ đi ra, “Tối rồi mà ai đứa ồn ào gì thế?”
Ôn Thiếu Đường quay đầu nói với người già nhà họ Ôn, “Không có gì đâu bà nội, em với cháu cãi nhau tí thôi.”
Bà nội Ôn cười hiền từ, “Cháu làm anh thì nhường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh-thieu-nien/247292/chuong-7.html