Ngữ điệu ôn hòa của ả hờ hững khác thường, làm ta có cảm giác như đang nghe một bản án thư lại ghi chép xong trần thuật với phán quan: “Gần đây quan gia thường triệu quốc cữu phu nhân và tôi tới thương lượng chuyện công chúa, nghe nói công chúa từng ngủ cùng đô úy, bèn bảo bọn tôi nói nhiều lời hay về đô úy, để sau này công chúa tiếp tục làm phu thê thật với đô úy. Nhưng bọn tôi đều biết công chúa chán ghét đô úy, ánh mắt nhìn chàng như một cái bánh hấp mọc mốc vậy, ai nói tốt cũng không thể khiến công chúa hồi tâm chuyển ý. Thế nên, tôi đề nghị quan gia dứt khoát hạ lệnh bảo đô úy chuyển vào gác giữa, người ngoài nói tốt mười câu chẳng bằng một đêm vợ chồng chung giường…”
“Cô biết rõ công chúa chán ghét đô úy mà còn bảo quan gia hạ mệnh lệnh rành rành đi ngược lại với tâm ý của người?” Ta nhìn biểu cảm không gợn sóng mảy may của Vận Quả Nhi, thầm kinh ngạc bắt đầu từ khi nào mà gương mặt quen thuộc này lại trở nên khó ưa đến thế.
“Thứ cho tôi nói thẳng, Lương tiên sinh học nhiều hiểu rộng, nhưng có một số chuyện của nữ nhân chưa chắc anh đã biết.” Nói xong câu này, đại khái là để tránh làm ta lúng túng quá mức, ả dời mắt nhìn sang tường hoa mái tầng của gác giữa rồi mới nói tiếp, “Rất nhiều mâu thuẫn không đâu giữa phu thê đều được hóa giải trong khuê phòng đêm khuya, trước đây Vân nương cũng từng nói với tôi, vợ chồng “đầu giường đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh-be/1788687/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.