Qua thêm mấy ngày, kim thượng mới cho gọi ta yết kiến. Chia xa chỉ vỏn vẹn một năm mà ngài như đã già đi cả giáp. Lúc ta đi vào, ngài đang chống khuỷu tay trên mặt bàn không ngừng đỡ trán, cái bóng lưa thưa của chòm râu hoa râm quét qua xấp trát dày trước mặt, dưới ánh nến, nếp nhăn trên mặt ngài hằn sâu rõ rệt, như vết tích chạm khắc của thợ thủ công.
Nghe ta thỉnh an, ngài thoáng ngước lên liếc ta rồi nói thẳng: “Hôm Trùng Dương, công chúa sẽ tiến cung, hai đứa gặp nhau một bữa trong gác hoàng hậu đi.”
Ngài mặt không biểu cảm, giọng điệu cũng nghe không ra cảm xúc, song nếu nói là lạnh nhạt thì chẳng bằng gọi là một cảm giác mệt nhọc gần như đã lao lực quá độ cả tâm lẫn sức.
Ta cúi đầu một lần nữa bái lạy, thưa với ngài: “Thần tạ ân điển quan gia, nhưng ngày Trùng Dương, thần có thể chỉ cần cùng công chúa nhìn nhau một cái từ xa là đủ rồi, không cần gặp lại trong gác hoàng hậu đâu ạ.”
Đó là kết quả sau nhiều ngày suy nghĩ thâm sâu kĩ càng của ta, hẳn cũng là kết quả kim thượng không ngờ tới. Điều này làm ngài hơi ngạc nhiên, trầm ngâm một chốc, ngài hỏi ta: “Ngươi là sợ gặp mặt công chúa quá dễ gây xúc động hay là có mặt hoàng hậu ở đó sẽ xấu hổ?”
Ta xua tay, trả lời ngài thế này: “Thần sợ nhìn thấy nước mắt của công chúa.”
Kim thượng im lặng, cuối cùng khoát tay: “Ngươi lui đi.”
Ta bái tạ, chầm chậm rời khỏi. Lúc cất bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh-be/1788675/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.