Ngày kế, Xuân Đào nhận khế ước bán thân công chúa hoàn trả, trở về bên cha mẹ. Trước khi đi có đến bái biệt công chúa, công chúa sai người lấy một trăm xâu tiền cho nó, còn dặn dò nếu sau này gặp chuyện gì khó khăn, đừng ngại quay lại nhờ cậy, nàng ắt sẽ giúp đỡ. Xuân Đào tất nhiên cảm kích vô cùng, rưng rưng quỳ xuống khấu đầu, liên tục tỏ lòng biết ơn. Công chúa đỡ nó dậy, cười nói: “Không cần phải cảm ơn ta. Chứng kiến bản thân có thể thúc đẩy một mối duyên lành, có khi ta còn vui sướng hơn cô đấy.”
Chuyện này giúp nàng duy trì tâm trạng tốt suốt cả ngày, đây là lần đầu tiên sau khi xuất giáng, nàng tươi cười vui vẻ đến vậy.
Buổi chiều, nàng triệu tập thị nữ mình mang từ trong cung theo đến trước mặt, nói với họ: “Các em hầu hạ ta nhiều năm, bây giờ đều đến tuổi xuất giá cả rồi, nếu có ý trung nhân thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ thả các em về nhà lấy chồng, cũng cho các em một khoản hồi môn không bạc.”
Bọn thị nữ rối rít tạ ơn, nhưng tạm thời chưa có ai xin về nhà. Công chúa hỏi lại lần nữa, cũng chỉ có Hương Duyên Tử đứng ra, ấp úng thưa: “Nô tì không có ý trung nhân, nhưng cha mẹ trong nhà tuổi tác đã cao, nô tì lại không có anh em, chị gái đều đã xuất giá, thế nên…”
Công chúa tỏ tường, không đợi con bé nói xong đã nói: “Được, vậy em về nhà đi. Ta ban thưởng em thêm chút tiền, tạo điều kiện cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thanh-be/1788646/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.