Ánh lửa bập bùng hắt lên người Mỵ Dung.
Lập lòe.
Khó nắm bắt.
Cao Lỗ tiến lên bắt lấy cánh tay đang khoanh lại của nàng:
''Nương không nên khó chịu trong lòng một mình.''
Thấy nương như thế tim Lỗ như bị xà nhà đè chặt, đau đớn không thể tả.
Cao Lỗ thấy tóc mai của nàng tả tơi, giúp nàng vun lại: ''Nói cho Lỗ được không?''
Mỵ Dung bị động tác của chàng làm cho chú ý, hơi ghé đầu nhìn sang.
Hắn thấy môi nàng mím chặt, lông mày cau có, thì cười nói: ''Hôm nay nếu nương cho Lỗ vượt phép một phân. Ngày mai sẽ kính trọng nương gấp vạn lần trước kia.''
Mỵ Dung không nói gì nhưng tay lại kín đáo chìa ra, hơi cúi đầu ngước lên đối mắt với chàng.
Vành tai đo đỏ.
Hắn thấy động tác thì như mở cờ trong bụng, vui vẻ cười trầm, bắt lấy cánh tay, nhào tới ôm lấy nàng nhấc lên cao như trẻ con.
Mỵ Dung rầu rĩ vì mình bị xốc lên như bao cát đắp đê, không nể tình gõ Cao Lỗ một cái: ''Nhẹ thôi, Lỗ làm gãy xương tôi mất.''
Giọng cười của chàng càng lớn hơn.
Nàng quyết định không để ý tới gã ấu trĩ này nữa, chỉ vùi mặt vào vai hắn thiếp đi.
''Lỗ biết không."
"Cái tôi nhìn thấy không phải mâm gạo mà là áo lông ngỗng.''
Cao Lỗ nghe rõ mồn một, một tay vỗ lưng nàng, một tay vuốt tóc.
Ôm Mỵ Dung trong ngực đi xuống bên cạnh tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Ánh lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-than-tinh-su-thanh-oc/2965430/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.