Ngày hôm sau, Giản Xuân Triều vẫn sốt nhẹ, cũng may La Lâm Dương từ sớm đã đến quán.
Thời gian làm việc cũng không có nhiều khách, Giản Xuân Triều vẫn luôn như mèo nhỏ nằm dài trên sô pha ở gác mái.
Chờ đến 2,3 giờ chiều, La Lâm Dương khoa xử theo Chu Thước lên lầu, giải thích: "Em nói với vị tiên sinh này trên lầu là khu vực riêng tư rồi, nhưng anh ấy nói biết anh, nhất định phải gặp được anh."
Giản Xuân Triều buông gối ôm trong lồng ngực ra, ngồi thẳng dậy, an ủi bạn nhỏ: "Đây là bạn tôi, không có việc gì đâu, cậu xuống xem cửa hàng đi."
La Lâm Dương đứng một lúc lâu mới đi xuống. Chu Thước lại gần Giản Xuân Triều ngồi xuống: "Nhân viên của cậu còn rất bảo vệ chủ nha, tôi bảo biết cậu cậu ta còn không tin, lẽ ra tôi nên gọi điện cho cậu trước."
Giản Xuân Triều còn hơi rét run, túm chăn bị Chu Thước làm rơi, lần nữa cuộn thành một khối: "Tìm tôi làm gì?"
Lúc đầu thấy mặt hắn hơi hồng Chu Thước tưởng do mới ngủ dậy, nhưng sau lại thấy cả người hắn uể oải, liền đặt tay lên chán hắn một chút, tay nóng hầm hập: "Giản Xuân Triều, cậu sốt còn không biết uống thuốc, cuộn tròn ở đây ấp trứng à?"
Giản Xuân Triều hất tay Chu Thước ra: " Hơi cảm lạnh, nằm một lúc nào ổn, bây giờ tôi không thể uống thuốc."
Chu Thước nghe vậy nhướn lông mày: "Sao lại không thể uống thuốc? Cũng không phải mang thai?"
Giản Xuân Triều nghe Chu Thước hồ ngôn loạn ngữ, hỏi: "Cậu rốt cuộc tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thai-thi-khong-the-ly-hon-sao/230222/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.