Phương Minh Chấp chui vào lồng sắt.
Trước mắt mơ hồ giống như tín hiệu TV bị nhiễu. Phương Minh Chấp vuốt lên người Billy, nó chỉ còn da bọc xương giống như người y, không biết là còn sống hay đã chết, vẫn chưa quá lạnh.
Phương Minh Chấp sờ đến mũi nó, nơi đó còn ẩm ướt, mang theo hơi ấp nhợt nhạt. Y không còn sức để nói chuyện, nâng tay lên cũng cảm thấy cố hết sức.
Một chút ướt át đọng trên ngón tay y, nó nhỏ liếm tay y, không bằng nói là nó đang an ủi y. Phương Minh Chấp muốn khóc, y đem ngón tay nhét vào trong miệng nó, Billy lại dùng đầu lưỡi đẩy tay y ra ngoài.
Lúc này một chút ánh sáng rọi vào, hình ảnh trước mắt Phương Minh Chấp trở nên ró ràng hơn, y nhỏ giọng gọi: "Ông ngoại."
Người đàn ông ngồi xổm xuống nhìn y: "Thế nào, Mitchell? Có đói không?"
Phương Minh Chấp gật đầu, lòng bàn tay nắm lồng sắt: "Ông ngoại, đây là trò chơi gì? Không vui chút nào."
Trên mặt người đàn ông có chút tiếc nuối cũng có vui mừng: "Mitchell không thích trò chơi của ông ngoại sao?"
Phương Minh Chấp quay đầu nhìn chú chó đang nằm bò trên mặt đất: "Con cảm thấy Billy không thoải mái, chúng ta có thể cho nó một chút canh thịt không?"
Người đàn ông vui vẻ gật đầu: "Đương nhiên có thể." Nói xong liền móc chìa khóa từ trong túi ra, mở lồng sắt, mang Phương Minh Chấp ra, truyền cho y một bịch glucose: "Mitchell, lên giường ngủ một lát đi, ta đi cho Billy ăn canh thịt."
Phương Minh Chấp đói đến muốn hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thai-thi-khong-the-ly-hon-sao/1028674/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.