Trước kia Giản Xuân Triều không phát hiện Phương Minh Chấp không hiểu tiếng người, cứng rắn nói: "Anh nên đi công tác, đi công tác, việc của Phương gia, không thể vì tôi mà chậm trễ."
Phương Minh Chấp nhỏ giọng "ừm" một tiếng, đợt một lát lại nhẹ nhàng hỏi: "Dạ dày vẫn không thoải mái sao? Muốn đi khám không?"
Giản Xuân Triều nhìn dáng vẻ vô cùng cẩn thận của y, không chọc nữa, nhẹ nhàng xoa bụng, cảm giác khó chịu đã tan ra, lắc đầu: "Không đau."
Phương Minh Chấp trực tiếp đưa Giản Xuân Triều đến dưới nhà, xuống xe liến đi đến bên Giản Xuân Triều, chuẩn bị bế hắn lên.
Giản Xuân Triều đẩy tay y ra: "Không cần phiền anh, tôi tự đi được."
Phương Minh Chấp lùi về sau nửa bước, tay vẫn giơ ra, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể đỡ Giản Xuân Triều.
Giản Xuân Triều vung tay đóng cửa xe lại, khách sáo nói lời cảm ơn: "Hôm nay làm phiền Phương thiếu rồi, lần sau không cần phiền như vậy."
Đôi mắt màu hổ phách của Phương Minh Chấp rũ xuống, không ý kiến gì: "Tôi đưa em lên nhà."
Giản Xuân Triều hơi bực bội: "Cũng không xa, ngay tầng trên."
Phương Minh Chấp lại sờ đồng hồ: "Vậy em mau lên nhà đi, dưới này gió lớn."
Giản Xuân Triều không nói lại lời nào với Phương Minh Chấp, xoay người lên tầng, lên đến tầng 4 mới nhận ra, trên eo hắn còn vây quanh bởi chăn của Phương Minh Chấp. Chăn nhỏ mềm mại, xúc cảm tinh tế bóng loáng, đồ của Phương Minh Chấp đều không phải hàng rẻ tiền. Trên chăn còn lưu lại nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-thai-thi-khong-the-ly-hon-sao/1028654/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.