(Vì tiểu Lung Lung lúc này đã được dạy dỗ đàng hoàng cho nên mình thay đổi cách xưng hô của em trong chương này đó nha ~)
—–
Hết nhõng nhẽo lại cứng rắn cầu xin, Triệu Tích Diệp rốt cục cũng có ngày được đại xá phóng thích khỏi bệnh viện.
Lâm Lung ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn cùng đợi Triệu Tích Văn đến, ở ngoài cửa sổ đã treo đầy đèn lồng rực rỡ. Những ngón tay ngọc không an phận mà quấn quít trên lớp băng gạc quấn quanh đầu hắn, “Còn bảy ngày nữa mới được tháo ra sao?”
Lâm Lung bây giờ đã có thể nhớ được cách tính thời gian ở thời hiện đại, ngày, tuần và giờ, cậu giờ có thể tự mình đổi ra hết.
“Nhìn như vậy xấu lắm sao?” Ở bên người yêu, người đàn ông này bỗng nhiên có đôi chút trẻ con, đưa tay sờ sờ miếng vải dệt trên đầu.
Lâm Lung nhịn không được cười lớn, ghé vào trên vai hắn cười run run, quả nhiên trong tâm hồn của mỗi người đàn ông luôn luôn che giấu một chút gì đó rất thơ ngây.
“Em còn dám cười?!” Triệu Tích Diệp giả bộ tức giận khiêng cậu lên, từ sô pha dời thẳng luôn sang bên giường.
“Mau buông em xuống.” Vừa cười vừa ôm chặt lưng hắn, tư thế này làm cho bụng bị ép thật là khó chịu.
Rốt cục bị đặt lên tấm nệm mềm mại, Lâm Lung thở hắt một hơi, chỉ thấy Triệu Tích Diệp đột nhiên đưa tay kéo rèm che xuống.
“Ưm? Làm gì thế… Ô…” Bất ngờ bị đẩy xuống bể dục vọng làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-tam-linh-lung/2095943/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.