“Hạ Lâm…”
“Đông Giáng… Đệ thích huynh… Đừng đi…” Người trên giường đột nhiên nói mớ.
Cố Tạ nghe thấy, ngực đột nhiên nặng trĩu, lời muốn nói lại toàn bộ nuốt trở về, ngược lại dâng lên một hồi cay đắng, đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt Hạ Lâm, liền quay người đi ra.
Hạ Lâm sau khi tỉnh lại thấy mình ngủ trên giường Cố Tạ, cao hứng mà hung hăng cọ xát giường chiếu một phen, lưu luyến mà rời khỏi chăn ấm nệm êm.
Đi ra bên ngoài, đã thấy người nọ ngồi bên cửa sổ uống rượu, Hạ Lâm muốn qua lấy một ly, lại bị Cố Tạ ngăn không cho hắn uống.
“Sắc trời không còn sớm, đệ… vẫn là về sớm một chút, tránh để người nhà lo lắng.” Cố Tạ thu lại nét mặt, hạ lệnh tiễn khách.
Hạ Lâm hơi dừng lại, trong lòng không khỏi nổi lên một điểm chua xót, không có huynh, chỗ nào còn có cái gì người nhà lo lắng cho đệ. Nhưng vẫn cười nói: “Đệ về trước, cảm ơn rượu ngon của huynh.”
Cố Tạ gật gật đầu, liền chuyển mắt qua nhìn cửa sổ, thẳng đến khi Hạ Lâm đi tới bên cạnh lại quay đầu lại, cũng không thấy Cố Tạ nhìn qua.
Hạ Lâm cũng không biết chỗ nào xảy ra vấn đề, nhưng hắn cảm nhận được Cố Tạ biến hóa, đành phải đóng cửa mang theo thất vọng khó hiểu rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, Cố Tạ quay đầu lại, lặng lặng nhìn theo, thở dài một hơi, lại tiếp tục uống rượu, cảm thấy một mảnh sầu khổ.
Tình chỉ một chữ, không động thì thôi, khẽ động sẽ không khống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-ta/65880/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.