Chương trước
Chương sau
Tại đại hội này, tại Tông Môn Chi Chiến này, Hàn Linh Nhi thực sự không muốn đối đầu nhất với Vương Tuyết Nghi nàng biết thực lực của cả hai cách biệt như thế nào, vốn nàng nghỉ có thể vào vòng cuối cùng, nhưng hôm nay lại gặp Vương Tuyết Nghi, nàng đã hết hy vọng.

Tông Môn Chi Chiến lần này, thú thật đã trở nên vô vị với nàng từ lâu, thay vì chờ mong thì nàng chỉ muốn nó kết thúc thật nhanh để tiếng vào Hóa Long Trì. Quán Quân đã thuộc về Vương Tuyết Nghi rồi, nàng thực sự chênh lệch với hai người kia quá nhiều.

Mang theo nỗi phiến muộn, Hàn Linh Nhi đem kiếm lấy ra. Tuy nhiên lần này nàng muốn thử một lần đấu hết sức mình, nàng lấy ra ba thanh kiếm một lúc. Thanh thứ nhất là Huyễn Văn Kiếm, thanh thứ hai là một thanh kiếm đen tuyền, dài tầm bốn thước, cuối cùng là một thanh kiếm màu trắng, dài gần năm thước, cả ba linh khí không ngừng lưu chuyển, vừa nhìn đã biết không phải dạng Pháp Bảo tầm thường.

Tùy tiện treo kiếm lơ lửng trước mặt, nàng nhìn qua Vương Tuyết Nghi phía đối diện hỏi .

"Vương cô nương, chúng ta đánh đến điểm dừng là được".

Cảm nhận được sự cẩn trọng của Hàn Linh Nhi, trong lòng Vương Tuyết Nghi cũng quyết định không dùng hết sức. Đối phương tu vi kém nàng khá nhiều, nàng cũng không muốn làm khó Hàn Linh Nhi.

Giọng nói nhẹ nhàng,Vương Tuyết Nghi đáp.

"Ta biết rồi".

"Được vậy chúng ta cùng so chiêu".

Đối với sự bình thản của Vương Tuyết Nghi, Hàn Linh Nhi cũng hài lòng mà gật đầu.

Nhếch môi cười ngọt ngào, nàng chậm rãi nâng cánh tay của mình lên, đột ngột duỗi thẳng những ngón tay, khẽ hô.

"Đi".

Ngay lập tức, ba thanh kiếm ba màu sắc khác nhau, lao thẳng về phía Vương Tuyết Nghi.

Tất nhiên Vương Tuyết Nghi cũng sẽ không đứng yên mà nhìn. Dù cho có thật sự đánh đi chăn nữa nàng cũng không cần dùng đến toàn bộ thực lực, càng ít càng tốt, giữ sức lại đánh trận cuối cùng, dù sao trận này nàng chắc chắn thắng.

Vương Tuyết Nghi cầm kiếm trên tay phất nhẹ về phía ba thanh kiếm đang lao đến chỗ nàng, trực tiếp phá giải ba chiêu kiếm, một cách dễ dàng không có một chút khó khăn.

Vương Tuyết Nghi, cũng không cho Hàn Linh Nhi cơ hội tiếp tục xuất kiếm, nàng kiếm trên tay vung lên hướng thẳng về Hàn Linh Nhi mà đâm tới.

"Phong Lôi Kiếm Pháp: Kiếm Đoạn Sơn Hà!"

Sau nhát kiếm chém tới Hàn Linh Nhi, Vương Tuyết Nghi cũng không quay đầu nhìn lại, mở miệng nói.

"Chúng ta kết thúc thôi".

Tiếng nói vừa dứt, Hàn Linh Nhi đã bị thương, nàng cũng không còn gì để nói, dù sao nàng cũng đã xuất ra toàn bộ thực lực rồi, thất bại trước một đối thủ mạnh hơn quá nhiều, đối với nàng cũng không quá mất mặt.

Người ngoài nhìn vào cứ tưởng nàng cùng Vương Tuyết Nghi có thể đánh bại được Mộ Nhất Vỹ cùng Diệp Lạc nên đặt nàng cùng Vương Tuyết Nghi ngang hàng, nhưng mọi người không biết là Diệp Lạc thực lực thật sự mạnh hơn Mộ Nhất Vỹ rất nhiều.

Nàng lần này không xuất ra Băng Phong Chưởng, cũng là có lý do,cho dù xuất ra chưởng pháp mạnh nhất đi chăng nữa, cũng khó có thể đánh thắng được Vương Tuyết Nghi, nàng đành không sử dụng đỡ tốn công sức.

Cho dù xuất ra đi chăng nữa cũng sẽ dễ dàng bị Thập Lục Hỏa Thiên Kiếm nghiền nát, nàng không muốn nhìn thấy chưởng pháp thành danh của Thần Nữ Cung bị phá vỡ ở nơi nhiều người như vậy, không sử dụng là một quyết định cực kỳ đúng đắng.

Hàn Linh Nhi thở dài, đứng dậy hai tay ôm quyền nói.



"Đa tạ, đã thủ hạ lưu tình".

Hàn Linh Nhi cũng không tiếp tục nhìn nữa, quay đầu đi về phía Thần Nữ Cung, nàng đã cố gắng hết sức rồi, có thể tiến vào Hóa Long Trì đã mãn nguyện.

Nhìn thấy sở hai vị tuyển thủ đã rời khỏi Anh Tiên Đài, Sở Thanh Mộc nhảy xuống tuyên bố.

"Vòng thứ ba trận đầu tiên chiến thắng thuộc về Vương Tuyết Nghi của Yêu Tông".

"Vòng thứ ba, trận thứ hai Vân Mộc của Thanh Vân Môn đấu với Mộ Nhất Bạch của Đoạn Nhạc Môn mời hai tuyển thủ lên lôi đài".

Nghe xong lời nói của Sở Thanh Mộc, Bạch Hà nhìn qua Vân Mộc, dặn dò.

"Cẩn thận một chút, nếu đánh không lại đầu hàng là được, đừng để bị thương" Giọng nói dịu dàng của Bạch Hà dặn dò.

"Đệ biết" Vân Mộc nhìn qua Bạch Hà đáp lại.

Mỉm cười đáp lại, Bạch Hà bảo "Xuống dưới đi".

"Ừm".

Ngay khi Vân Mộc vừa đi khỏi, nụ cười trên mặt của Bạch Hà liền tắt, thay vào đó là một vẻ trầm lặng lo âu. Thật lòng mà nói đối thủ lần này không mạnh, nhưng Vân Mộc bị thương từ trận đấu trước chưa khỏi, nàng rất lo lắng trận đấu này tiếp tục làm hắn bị thương.

Tuy nói tư chất của Vân Mộc rất cao, xét cả tất cả các người nàng gặp trước nay, khi đi ra khỏi Hoang Vực thì chưa ai bằng hắn, những người khác tuổi đều vượt quá bốn mươi mới có thể bước vào Tiên Thiên Cảnh hoặc Thiên Nhân Cảnh, nhưng Vân Mộc chỉ mới hai mươi bảy tuổi đã bước vào Tiên Thiên Cảnh, phải biết hắn thiên tài như thế nào mới có thể bước vào Tiên Thiên ở độ tuổi này.

Nàng khác biệt với những người khác, thì không nhắc tới, nàng phải thuế biến tiến hóa nên thời gian lâu cũng không phải vấn đề, còn những người khác, tuy cùng là yêu tộc nhưng phải mất mấy chục, mấy trăm năm mới bước vào Tiên Thiên.

Vân Mộc nhảy xuống Anh Tiên Đài, đã thấy Mộ Nhất Bạch xuất hiện trước mặt hắn, hai người cũng không trực tiếp xuất thủ mà mở miệng nói chuyện.

"Mộ huynh ta huynh đều bị thương không nhẹ, chúng ta đánh đến điểm dừng là được".

"Ta không muốn lưỡng bại câu thương như lần trước, người quan tâm ta sẽ lo lắng, chắc hẳn Mộ huynh cũng nghĩ như vậy" Vân Mộc ôm quyền nhìn Mộ Nhất Bạch nói.

"Ta cũng không muốn cùng ngươi sống chết, ta thương thế chưa khỏi, nếu dùng toàn lực chưa chắc thắng được ngươi"

"Đánh đến điểm dừng là tốt, ta không vấn đề gì" Mộ Nhất Bạch nhìn Vân Mộc đáp.

Mộ Nhất Bạch cũng không phải kẻ thiếu suy nghĩ, nếu như Vân Mộc đánh với hắn dùng toàn lực như với Hoài Nhược Tuyết, cho dù hắn dùng toàn lực cũng chưa chắc có thể thắng.

Hắn cho dù là ngươi của Hoàng Tộc, tính tình hiếu thắng của hắn có thừa, nhưng hắn không ngu ngốc đặt bản thân vào chỗ chết, có thể tiến vào Hóa Long Trì đối với hắn mà nói coi như không tệ.

Ban đầu hắn rất tự tin với thực lực của mình, có thể dễ dàng chiến thắng Tông Môn Chi Chiến lần này, nhưng sau khi xem biểu hiện của những người khác, hắn không còn tự tin như lúc đầu.

Lúc đầu hắn tự tin như vậy vì tu vi của hắn đã là Thiên Nhân Cảnh, nhưng hiện nay Thiên Nhân Cảnh không phải chỉ có một mình hắn đạt được, những người khác mạnh hơn hắn không ít.

Không nói đến Thiên Nhân Cảnh, gặp những tên biến thái Tiên Thiên Cảnh như Vân Hỏa, Vân Mộc hắn đã khó có cơ hội đánh thắng, chứ đừng nói gặp những Thiên Nhân Cảnh kia.



Mộ Nhất Bạch, cũng không nhiều lời xuất kiếm từ bên hông, dùng kiếm mạnh nhất mà đâm tới Vân Mộc.

"Kinh Thiên Kiếm Pháp Đệ Tam Kiếm Vũ Động Càn Khôn" Vũ Động Càng Khôn vừa ra linh khí xung quanh bị hút sạch, tiếng gió gào thét, kiếm khí tung hoành, hướng thẳng Vân Mộc mà tới.

Vân Mộc cũng không kém cạnh, Du Long Thương đã ở trên tay, ngưng thần tĩnh khí, tập trung toàn bộ linh lực hiện có, xuất ra thương mạnh nhất.

"Lục Hàng Thần Long Thương Kiến Long Bài Vĩ" Thương ý kèm theo tiếng Long Ngâm bay thẳng về phía kiếm khí.

Thương ý mang theo Long Ngâm xuất động mà tới, kiếm ý mang theo phong vân tung hoành mà đi.

Hai thứ cực kỳ mạnh mẽ va vào nhau, tạo nên một vụ nổ không hề nhỏ, Thương ý của Vân Mộc chấn nát kiếm khí của Mộ Nhất Bạch.

ẦM ẦM!

ẦM ẦM!

Làm cho Mộ Nhất Bạch bay thẳng ra ngoài, phun ra một ngụm máu.

Hai người dùng một chiêu phân thắng bại, chiêu mạnh nhất của Mộ Nhất Bạch đã tan, hắn đã thua.

Mộ Nhất Bạch mỉm cười nhìn Vân Mộc nói.

"Ngươi thắng, ta thua".

Lời vừa dứt Mộ Nhất Bạch, quay người rời đi trở về Đoạn Nhạc Môn, Vân Mộc cũng không nán lại trực tiếp đi về phía Thanh Vân Môn.

Trận chiến của Vân Mộc cùng Mộ Nhất Bạch rất nhanh và chóng vánh, nhưng kết quả đã có, hai người Vương Tuyết Nghi cùng với Vân Mộc bước vào trận đấu cuối cùng.

Trên đại điện Lão gầy cùng Lão béo, đánh giá trận chiến của hai người vừa kết thúc.

"Ngũ Hoàng Tử không tệ, nhưng chỉ xui xẻo gặp những kẻ biến thái như này"

"Tiểu Tử kia đúng là mạnh, mới bao nhiêu tuổi, chiến lực cùng tu vi đã rất cao"

Hai lão già nghị luận một hồi cũng liền kết thúc, dưới Anh Tiên Đài Sở Thanh Mộc cũng đã xuất hiện.

"Trận đấu thứ hai của vòng ba đã kết thúc!"

"Chiến thắng thuộc về Vân Mộc của Thanh Vân Môn"

"Trận đấu cuối cùng thuộc về hai người Vân Mộc cùng với Vương Tuyết Nghi".

"Hai vị tuyển thủ nghỉ ngơi, hai giờ sau chúng ta tiếp tục đại hội"

Lời của Sở Thanh Mộc vừa dứt, tiếng nghị luận của tất cả mọi người cũng trở nên sôi nổi, trận đấu tiếp theo sẽ rất hấp dẫn, không một người rời đi, đều nán lại xem hết trận đấu cuối cùng.

Vân Mộc cùng Vương Tuyết Nghi, tu vi chênh lệch khá nhiều, nhưng cũng không thể đánh giá bên nào mạnh hơn, bên nào yếu hơn, trận đấu tiếp theo làm cho tất cả cao tầng của các Đại Tông Môn, hay cả ba người Hoàng Thất đều rất mong đợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.