Khi Kỳ Mặc ước chừng được một ngàn bảy trăm tuổi, đệ đệ nhỏ nhất trong nhà được sinh ra. Tiểu hồ nhỏ xíu gầy yếu, mới hơn tám tháng đã vội vã chui từ bụng hồ phụ ra, thân thể gầy nhom, hai cái tai co rúm lại nhăn nheo, cùng cái đuôi nho nhỏ, toàn thân chưa được mấy cọng lông, cuộn tròn lại trong tã lót, nhỏ giọng khóc oa oa.
Bởi vì là đứa thứ một trăm trong nhà, cho nên tên gọi là “Bách Bách”, Kỳ Bách Bách, nhũ danh là Tinh Nhi.
Tiểu Bách dần dần mở mắt, từ một cục tròn tròn lớn lên thành một viên cầu trắng trắng mềm mềm, xù lông, trong nhà từ già đến trẻ, ngay cả đế quân phụ thân luôn âm trầm cũng đều vô cùng nuông chiều nó, hận không thể thời thời khắc khắc ôm Bách Bách vào trong lòng trêu đùa một phen.
Bất luận là khi Bách Bách ngủ, tai hơi rung rung, hắt xì một cái nho nhỏ, hay chớp đôi mắt to long lanh ngập nước, hoặc tìm được một nơi ấm áp liền cọ cọ lên… Bất cứ một động tác nào của Bách Bách đều đủ để làm cho một đám người hoan hỉ như điên.
Tiên, yêu, thần hồ gì đó trong nhà đều coi Bách Bách như trân bảo, Kỳ Mặc còn nhường bảo tọa của y – đùi Thương Huyền – cho Bách Bách nằm. Vì thế khi thấy một cục lông trắng muốt tròn tròn mềm mại nằm sấp trên đùi Thương Huyền, Thương Huyền sắc mặt đạm mạc nhưng ánh mắt đầy ôn nhu liền vuốt ve bộ lông mềm mại của Bách Bách, Bách Bách hếch cái mũi nhỏ lên, nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-su-dieu-giao-dao-si-cua-ho-yeu/9539/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.