Chương trước
Chương sau
Ngày đó, Thiên tướng xách đại đao phụ trách truyền lệnh bắt Kỳ Ế, hùng hổ đi tới Kỳ phủ. Ngồi ở chính vị nơi chủ thính là Hắc Hồ Tiên Kỳ Mặc, bên cạnh là một phàm nhân. Thần tướng không biết là ai, trong lòng và trong áo của người nọ là một đống cục lông xù nằm sấp, khuôn mặt người này đạm mạc, không chút sợ hãi, quanh người dường như có chút tiên khí lượn lờ, bàn tay không ngừng vuốt ve trấn an mấy cục hồ ly lông xù.
“Hắc Hồ Tiên Quân, nói vậy chắc ngài cũng đã hiểu ý đồ mà ta tới đây rồi, mong ngài giao Kỳ Ế của quý phủ cho ta đưa về Thiên Đình xử lý.”
“Tiểu Ế phạm phải chuyện gì, cần phải áp giải lên Thiên Đình? Chẳng lẽ thay Thất Thất báo thù cũng là sai hay sao?”  Kỳ Mặc dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại.
“Trong điều luật của “Lục giới thông điển”, nghiêm cấm tự có các hình phạt riêng: bất cứ ân oán tình cừu nào, đều phải do Thiên Giới, Địa Giới tự mình phán xử. Phàm nhân này có thiện ác báo ứng, luân hồi thế nào, trừ thần tiên Địa Giới có quyền xử lý theo luật ra thì người khác không được can thiệp vào. Kỳ Ế không chỉ tàn nhẫn dùng thủ đoạn, hấp tấp áp dụng hình phạt (độc ác),lạm sát kẻ vô tội mà còn cướp hồn phách của phàm nhân, đó là làm nhiễu loạn trật tự của Nhân Giới, nhúng tay vào chức trách của Địa Giới, tội này khó tha, mệnh lệnh của Thiên Đế đã nói rõ phải áp giải lên Thiên Giới xử lý. Hắc Hồ Tiên Quân, ngài nếu thiên vị bao che khuyết điểm, liền làm bổn tọa khó xử, càng là kháng chỉ không tuân mệnh.” Thần tướng cầm đao chắp tay ôm quyền, nói rất nghiêm túc.
“Bản quân phát hiện các ngươi rất giỏi tìm tới phiền toái không đúng lúc. Từ lúc Thất Thất gặp chuyện tới nay, Thiên Đế có từng ra bất cứ quyết định xem xét nào chăng?” Kỳ Mặc cao giọng chất vấn, Thất Thất chui vào lòng Thương Huyền liền rụt vào, nhẹ giọng kêu một tiếng ngao ô như đồng tình.
“Công tử Thất Thất của quý phủ tự tiện đi lại thân mật với phàm nhân, cho nên phải tự mình chịu trách nhiệm.”
“Một khi đã như vậy, bản quân khó mà nghe theo lệnh được. Tiễn khách!” Kỳ Mặc vỗ bàn, Bích Ngọc lập tức bước ra “Cung tiễn”, đồng thời các tiên yêu hồ tu vi cao trong Kỳ phủ, cùng với các bạn lữ có uy tín cũng bước ra thủ thế, tuyên bố bảo vệ cho lão Tam đến cùng.
“Hắc Hồ Tiên Quân đây muốn trở mặt với Thiên Đế? Còn có chư vị Tiên Quân….. Chử huynh đệ, chúng ta cùng là Thần tướng Thiên Giới, ngươi lại muốn làm mấy chuyện như kháng chỉ này sao?” vị Thần mang theo đao nắm chặt vũ khí trong tay khẩn trương nói.
“Trở mặt đã bắt đầu từ lâu rồi.” Kỳ Mặc đứng lên phất tay áo.
“Bản tướng bây giờ họ Kỳ, không phải họ Chử, chỉ là muốn bảo vệ bọn nhỏ nhà ta mà thôi!” Chử Thần tướng rút song kiếm, mỉm cười.
“Phụ thân uy vũ! Phụ thân uy vũ!” Lũ nhóc hồ ly khiêu chiến trợ giúp, Kỳ Nhị tỷ đoan trang mỹ mạo che miệng cười đến vui vẻ.
“Ngưu Ngưu, ra đi ra đi!” Lão Ngũ Kỳ gia vỗ vỗ vai Ngưu thúc, trốn sau lưng hắn xem kịch vui.
Thất Thất vốn đang ủ rũ trong lòng Thương Huyền, vừa nghe ra là Thần tướng muốn bắt Tam ca, liền ngay lập tức nhảy xuống bổ nhào lên người Thần Tướng mà cắn cào.
“Đừng cào mặt ta, xuống dưới mau xuống dưới, ai u……”
“Bắt nạt Tam ca, bắt nạt Tam ca, cắn chết ngươi tên bại hoại, cắn chết ngươi, ta cắn chết ngươi!!! Gừ oa oa oa~” Thất Thất tỉnh táo lại hoàn toàn, linh hoạt nhảy lên nhảy xuống trên đầu trên người Thần tướng, gầm nhẹ cảnh cáo.
Đối với các tiên yêu hồ và Thần Tướng Tiên Quân nổi tiếng đáng sợ trước mặt, cùng với lũ lông xù đang không ngừng công kích này, Thần tướng cầm đao này thật sự là khổ không nói nên lời. Khó trách cái chức vụ này lại bị các huynh đệ trên Thiên Giới coi là chuyện khổ sai, hắn đúng là thân vương bát (con rùa)mới bị phân công cho nhiệm vụ này, hắn làm Thần tướng dễ dàng lắm sao?!
“Thất Thất về đây.”
Thương Huyền nhẹ nhàng gọi, Thất Thất liền nhảy xuống khỏi người Thần Tướng, miệng ngậm một miếng vải lớn, chạy như điên trở về trong lòng Thương Huyền, nghếch mũi lên khoe “chiến lợi phẩm” cho hắn xem.Thương Huyền vuốt vuốt lông trên người nó, thản nhiên dạy dỗ.
“Còn chưa khỏe lại hoàn toàn đã có sức giương oai rồi, cẩn thận miệng vết thương lại nứt ra.”
“Ngao ngao” Thất Thất kinh hoàng dụi lưng cọ vào tay Thương Huyền, mong rằng đại tẩu sờ sờ vài cái vết thương sẽ không nứt ra nữa. Thần tướng cầm đao ôm quyền cảm tạ Thương Huyền đã giải vây cho hắn, mặt xám mày tro tính sẽ trực tiếp trở về Thiên Giới bẩm báo tình hình, luận về quyền cước hắn tuyệt đối không có phần thắng…..
“Hãy khoan, ta cùng ngươi trở về.” Kỳ Ế lạnh mặt bước vào chủ thính, thực sự có ý định bó tay chịu trói.
“Lão Tam!”
“Tiểu Ế!”
“Không cần gọi, ta sẽ không thay đổi tâm ý, ta còn chưa muốn để các ngươi chọc phải phiền toái đâu, chuyện ta tự mình làm, ta tự mình gánh chịu.”
“À……..đa tạ Tam công tử đã phối hợp.” Thái độ của Thần tướng cầm đao trở nên vô cùng khách khí, cầm khóa câu thần khóa vào hai tay Tam ca.
“Tam ca! Tam ca! Tam ca ~”
Thất Thất liền bổ nhào tới bên chân Kỳ Ế, cắn quần hắn, toàn thân treo trên vạt áo của Kỳ Ế, ngẩng đầu chờ mong được Tam ca ôm lên vuốt ve. Kỳ Ế cúi đầu nhìn hắn một cái, lại giật vạt áo ra, hất Thất Thất xuống đất, nhấc chân bước đi, cũng không quay đầu lại nhìn, bóng hình vừa tiêu sái vừa quyết tuyệt.
Thất Thất không ngờ Tam ca cứ như vậy mà ném hắn xuống, ngồi trên đất ngây ra một lúc, rất nhanh lại oa oa khóc lớn.
“Ngao ô ô……Tam ca ~ Tam ca ~ Tam ca không cần Thất Thất nữa, oa oa oa…..”
Thất Thất hai mắt đẫm lẹ chậm rãi tới bên chân Thương Huyền, được Thương Huyền ôm vào lòng trấn an, các huynh đệ tỷ muội lông xù cũng tới cạnh ai ủi hắn.
“Tam ca không phải là không cần Thất Thất! Tam ca sao có thể không cần Thất Thất được?”
“Vậy…..ngao……vì sao Tam ca lại không ôm Thất Thất……..ô ô…..ngao ô ô…..” Thất giơ chân lau mắt, khóc sướt mướt hỏi.
“Chuyện này……Tam ca có việc phải xử lý! Xử lý xong sẽ trở lại thôi.”
“Ngao ô ô…..ô ô…….Tam ca…………Thiên Giới bại hoại (khốn nạn)……. cả Thiên Giới đều là đại phôi đản (trứng thối)……”
“Thất Thất, ngươi không thể chỉ bởi lão Thiên Đế kia là phôi đản mà mắng cả ca phu, tỷ phu của ngươi như vậy.” Tỷ Tỷ Thập Nhị đứng bên cạnh nói.
“Thiên Đế bại hoại, Thiên Đế là đại phôi đản!”
“Kỳ Mặc, Tam công tử đi rồi, có thể xảy ra chuyện gì không ổn không?” Thương Huyền có hơi lo lắng hỏi, nhìn thái độ vừa rồi của Thần tướng, hiển nhiên là chuyện này xử lý vẫn sẽ có nhiều điểm không thỏa đáng.
“Không cần lo lắng, ta vẫn còn một kế.” Kỳ Mặc lộ ra nụ cười thâm trầm đã có dự tính.
**********************
“Thiên Đế bại hoại! Thiên Đế ca ca ngươi là đồ đại phôi đản!”
“Này……..Tiểu hồ ngươi vừa tới tìm ta sao đã mắng ta rồi?”
Ngốc hồ thụ bị khinh bỉ phồng miệng, không thèm để ý tới thiên binh thiên tướng ngăn mình xâm nhập vào Lăng Tiêu điện của Thiên Đế, nhìn thấy Thiên Đế liền mở miệng mắng, chỉ thiếu mỗi không biến thành hình dạng hồ ly nhào lên cắn cho một trận.
“Hồ thần, ngươi đây là đang phạm thượng, mạo phạm thiên nhan, sẽ bị……”
“Đừng có quấy rầy ta!” Ngốc hồ thụ ngày thường luôn ôn hòa nhu thuân quát to với thủ vệ của Thần tướng.
“Câm miệng, lui ra, bản quân có việc tư muốn bàn với Thiên Đế.” Âm trầm đế quân công vừa lên tiếng, thủ vệ Thần tướng đành phải ngoan ngoãn câm miệng, lui sang một bên như một tấm giấy dán tường.
“Tiểu hồ……..ngươi vì sao lại nói ta là bại hoại?”
“Ngươi bắt tiểu Tam đi, ngươi là đồ xấu xa!” Ngốc hồ thụ bị khinh bỉ phẫn nộ lên án.
(phụt……tiểu tam =))
“Chuyện này…..chuyện này…..Kỳ Ế hắn hấp tấp áp dụng hình phạt, vi phạm điều luật trong Lục giới thông điển, vốn nên đưa về Thiên Giới xử lý…….”
“Tiểu Tam là báo thù cho Thất Thất! Vì sao người xấu bắt nạt Thất Thất lại không thể báo thù? Thất Thất bị thương các ngươi cũng không quan tâm tới hắn, lại bắt ca ca hắn vì hắn báo thù cho đệ đệ, ngươi là đồ đại phôi đản…..oa oa oa…….ta ghét ngươi, ghét ngươi, ghét ngươi….”
“Ta….ta……Kỳ quân, ngươi sao lại không phân rõ trái phải thay bổn tọa?”
Âm trầm đế quân công quay đầu sang một bên coi như không nghe thấy, hắn không tới để đàm phán, hắn chỉ tới để trợ giúp mà thôi.
“Oa oa oa……Thất Thất……Tiểu Tam…..là phụ thân vô dụng……Phụ thân không giúp được các ngươi…….oa oa oa…….ngao ô……” Ngốc hồ thụ tiếp tục khóc lóc trước mặt Thiên Đế, trong suy nghĩ của hắn, đánh người xấu vốn chính là lẽ thường tình.
“Ta…….ai yo…….ai yo…….tiểu hồ ngươi đừng khóc nữa, ta giảm nhẹ hình phạt, giảm nhẹ hình phạt còn không được sao?”
“Là ngươi nói đấy nhé…….ngươi nói mà không giữ lời ta liền cắn chết ngươi!” Ngốc hồ thụ nhe răng uy hiếp, Thiên Đế hoàn toàn bại trận.
Vì thế, Tam ca bị áp giải lên Thiên Đình chưa tới một canh giờ đã bị đuổi về Kỳ phủ. Thiên đế quyết định: Phong ấn một thân pháp thuật của Kỳ Ế, phạt bế môn ở nhà tự suy nghĩ. Vì để đền tội, sau khi đủ một trăm ngày suy ngẫm về lỗi lầm của mình thì hạ phàm làm nghề y, cho tới khi chữa đủ mười vạn loại bệnh thì mới giải cấm chế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.