“Hồng nhi……ngươi ở cùng bản cung, cũng được vài năm rồi nhỉ?” Vận quý phi nhìn móng tay sơn đỏ tươi của mình, mỉm cười thuận miệng hỏi.
“Vâng, từ khi nương nương mười bốn tuổi bị tuyển vào cung làm tú nữ, đã hơn mười năm.”
(tú nữ: Tú nữ là các thiếu nữ gia đình bát kỳ vượt qua kỳ tuyển tú 3 năm 1 lần nhưng chưa được sắc phong, độ tuổi tham gia tuyển tú nữ là từ 13 đến 16. Con gái bát kỳ nếu chưa tham gia tuyển tú thì chưa được lấy chồng.)
“Khổ cho ngươi rồi, bản cung có thể leo lên đến vị trí này, sự trung thành của ngươi, bản cung hiểu rõ.”
“Nương nương quá khen, có thể hầu hạ nương nương, là phúc khí của nô tỳ. Vì nương nương, nô tỳ vượt lửa, lội sông, phải chết vạn lần cũng sẽ không ngại.” Hồng nhi khom người mà vái.
“Tốt tốt tốt, bản cung thật không uổng phí tình thương dành cho ngươi, Hồng nhi, tới chỗ Phúc công công lĩnh thưởng đi!”
“Tạ nương nương ban thưởng!” Hồng nhi vô cùng vui mừng, lại dập đầu vài cái, vô cùng vui mừng đi lĩnh thưởng.
Đợi sau khi Hồng nhi đi rồi, Vận quý phi mới ngồi thẳng người dậy, lấy gói thuốc bọc trong giấy dầu từ trong áo ra, nói với một người trong bóng tối “Ngươi biết rõ phải làm thế nào rồi chứ?” Nàng ta đối với việc sắp xảy ra, không hề cảm thấy thương tiếc chút nào.
Hắc y nhân trong bóng tối chỉ hơi cúi đầu, không nói một lời nhận lấy gói thuốc, biến mất như quỷ mị.
“Lộc nhi.”
“Nương nương, người gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-su-dieu-giao-dao-si-cua-ho-yeu/9531/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.